Vô Tiên

Chương 597: Nhận thân



... ... ... ... ... ...

Người trẻ tuổi kia toàn thân áo bào màu xám, bên hông ngoài việc treo một cái túi nhỏ ra, còn treo một cái hồ lô rượu quái mô quái dạng. Mọi người phía sau đều là bộ dạng phong trần mệt mỏi, đầy mặt phong sương. Người tới, chính là Lâm Nhất và đám người Thiên Long Phái.

Đám người Lâm Nhất sau khi đi ra khỏi hồ nước kia, độc trùng mãnh thú lại gặp không ít, đều bị hắn giết chết. Con đường núi rừng này khó như lên trời, cũng vì có hai người Lâm Nhất và Phan Văn Hiên ở phía trước mở đường, hết thảy đều trở nên đơn giản rất nhiều. Như thế lại đã thành bảy ngày, mọi người đi tới Tê Phượng Pha.

Nghe nói Mộc gia gia chủ vì tu vi đến Trúc Cơ hậu kỳ, bởi vậy mời đông đảo đồng đạo bài tiệc ăn mừng. Lâm Nhất và Mạnh Sơn sau khi thương nghị, liền không muốn đi đến quấy rầy. Tất lại không biết Mộc gia này có phải Mộc gia kia hay không, người ta đang lúc gặp việc vui, ngươi tới cửa đi nhận thân cũng không thật thích hợp.

Tê Phượng Pha này tự xưng thôn trấn rất là phồn hoa. Khách điếm, tửu lâu, trà tứ, cửa hàng hai bên đường phố đều có. Đám người Lâm Nhất nhất thời lại không thể rời đi, cũng không có chỗ khác có thể đi, liền tìm khách điếm để ở.

Lâm Nhất có chuyện trong lòng cũng ngồi không yên, đàm luận cùng chưởng quỹ của khách điếm. người trên Tê Phượng Pha phần lớn đều là tộc nhân của Mộc gia, còn có một vài người phàm dựa vào Mộc gia. Mọi người của Mộc gia có thân phận tu sĩ trong Mộc phủ, tộc nhân còn dư lại không thể tu luyện liền trú tại trang viên khác trên sườn núi cách vách, mấy trăm năm sau đó, liền tạo thành Tê Phượng Pha bây giờ.

Khi Lâm Nhất vô tình hay cố ý hỏi tới Tây Phượng sơn, lời nói của chưởng quỹ khiến cho hắn vui mừng vạn phần.

Từ trong miệng của lão chưởng quỹ biết được, ngọn núi cao phía sau Tê Phượng Pha vốn dĩ gọi là Tây Phượng sơn. Chỉ vì trên Tê Phượng Pha có Mộc gia tồn tại, dần dần có người gọi Tây Phượng sơn kia là Tê Phượng sơn rồi. Lâu ngày chày tháng, sau đó liền ngay cả Tê Phượng Sơn cũng không có ai gọi lên, ngược lại là cách gọi Mộc gia của Tê Phượng Pha từ từ được truyền ra. Những lời đồn này cũng chỉ có người địa phương biết được, người ngoài cũng không biết.

Đệ tử mới bắt đầu du lịch, không có mấy người biết được mục đích thực sự của chuyến này. Sau khi đi tới Đại Hạ, Mạnh Sơn mới nói ra sự tình với đệ tử còn sót lại. Khi Lâm Nhất báo cho mọi người, trước mắt đã đến cửa của Mộc gia, không ai còn có thể kềm chế nội tâm hưng phấn.

Bọn họ đã đi một năm lẻ ba tháng, trải qua bao nhiêu nguy hiểm, chết bao nhiêu người a! Nhóm người của Thiên Long Phái cuối cùng cũng đến nơi cần đến của chuyến đi này!

Phan Văn Hiên thấy Lâm Nhất tìm được địa phương muốn đi, cũng không tiện đi cùng, liền muốn đi Ẩn Nguyên tông thử vận khí một chút.

Trước khi đi, Phan Văn Hiên lại lời hay cho biết, Ẩn Nguyên tông sau hai tháng sau Khai Sơn môn, nếu như Lâm Nhất có ý cũng có thể đi xem một chút. Ngụ ý, hắn vẫn chưa ôm kỳ vọng đối với Lâm Nhất sẽ gia nhập vào dạng gia tộc như Mộc gia.

Lâm Nhất không tỏ rõ ý kiến đối với đề nghị này, vẫn tha thiết đưa tiễn, chúc hắn may mắn!

Khi một nhóm 17 người đi tới trước đại môn của Mộc gia, thấy trước cửa không chỉ có đứng một vị tu sĩ của Luyện Khí tầng chín, đệ tử mặc áo xanh chia thành hai bên cũng có tu vi của Luyện Khí kỳ, trận thế bực này ngay cả Lâm Nhất thấy rồi, cũng giật nảy mình. Thời khắc lòng có trù trừ, tránh không được muốn dừng bước thương nghị một chút.

Vào lúc Lâm Nhất và Mạnh Sơn thương nghị làm thế nào đi đến bái kiến, nghe được đối phương có người nói chuyện, hắn không làm gì khác hơn là tiến lên ôm quyền nói ra:

- Tại hạ Lâm Nhất, cũng không phải là người trong Đại Hạ Tiên môn, đường xa tới đây thỉnh cầu bái kiến gia chủ của Mộc gia. . .

Mộc Thiên Viễn không suy nghĩ nhiều, liền hừ lạnh một tiếng:

- Thì ra là tán tu của bên ngoài tới. Gia chủ của Mộc gia ta há là ai cũng có thể bái kiến hay sao?

Hắn cằm nhếch lên, hơi không kiên nhẫn phất tay nói:

- Nhanh chóng rời đi!

tám gã đệ tử mặc áo xanh trên bậc thang cũng ưỡn ngực, vén tay áo lên, liền muốn đuổi khách.

Không ngờ đến đối phương lại vô lễ như thế, Lâm Nhất bị nghẹn nửa câu nói sau không nói ra. Hắn quay đầu nhìn một chút thần sắc không chừng của mọi người phía sau lưng, hắn cười khổ một cái, lại xoay người ôm quyền nói ra:

- Xin vị đạo hữu này để hạ tướng nói hết lời. Nhóm người của tại chính là đến từ Đại Thương Mộc gia ngoài mấy trăm ngàn dặm!

Không đợi đối phương nhiều lời, Lâm Nhất gật đầu với Mộc Thanh Nhi sau lưng, tiếp tục nói ra:

- Vị Mộc Thanh Nhi cô nương này chính là tộc nhân dòng chính của Đại Thương Mộc gia, hẳn là tộc quy của tổ tiên Mộc gia, đi tới tìm thân.

Mộc Thanh Nhi có chút bất an tiến lên một bước, không biết nên xưng hô với đối phương như thế nào. Nàng không làm gì khác hơn là ôm quyền nói ra:

- Tại hạ Mộc Thanh Nhi, được lệnh của gia phụ, theo môn nhân một đường đi tới bái kiến Mộc gia trưởng bối!

Mộc Thiên Viễn nghe được Lâm Nhất nhắc tới Mộc gia của Đại Thương, thần sắc liền hơi ngẩn ra. Hắn cũng biết trong Đạo gia còn có thân thích vừa xa lại vừa nghèo, mỗi mười năm liền tới qua lại một lần. Trong lòng mặc dù đối với chuyện này không thích gặp, nhưng cũng không tiện đuổi người ra khỏi cửa.

Mộc Thiên Viễn chóp cha chóp chép miệng, rất nhàm chán lắc lắc đầu, trong thần sắc lộ ra vẻ khinh bỉ. Hắn chỉ vào một vị đệ tử áo xanh gần đấy nói:

- Gia chủ đã biết chuyện này, Thanh Thiền, ngươi dẫn hai người này vào đi!

Một người trẻ tuổi mười bảy mười tám tuổi, có tu vi của Luyện Khí tầng ba, bộ dạng mi thanh mục tú. Hắn nghe vậy ôm quyền đáp ứng, liền nói ra với Lâm Nhất và Mộc Thanh Nhi:

- Nhị vị đi theo ta!

Mộc Thanh Nhi nhìn Lâm Nhất, không biết làm thế nào cho phải.

Lâm Nhất xoay người nói với đám người Mạnh Sơn:

- Chư vị ở chỗ này đợi một lát!

Hắn lại chuyển hướng về phía Mộc Thanh Nhi cười cười, liền bước lên ung dung từng bước, Mộc Thanh Nhi vội vàng bước theo.

Vào lúc đi vào sân, Lâm Nhất có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Mộc Thiên Viễn bên cạnh, cùng với ý vị khinh thường trên mặt của những đệ tử mặc áo xanh kia, làm hắn không khỏi âm thầm lắc đầu.

Ở nơi xa xôi chạy tới tìm người thân, nghe nói Mộc gia đang ở trước mắt, Lâm Nhất cũng đi theo người của Thiên Long Phái mà cao hứng. Thế nhưng những người trước cửa này của đối phương rõ ràng nhìn thấy con cháu của Mộc gia, lại thấy không có người nào lộ ra chút vẻ mặt mừng rỡ, ngược lại hiện ra sắc mặt cao cao tại thượng. Ai! Huyết mạch thân tình này vẫn còn dư lại bao nhiêu đâu!

Lúc bước vào đình viện, tinh thần của Lâm Nhất không khỏi rung lên. Sau khi hắn bận rộn bỏ lại tâm tư tạp loạn, tử tế cảm nhận, mới thấy trong đình viện lại có một chút linh khí nhàn nhạt đang cuộn trào. Không hổ là tu tiên gia tộc, chỗ ở cũng bất phàm như thế, là địa phương tốt để tu luyện a!

Người trẻ tuổi dẫn đường trước mặt thấy bộ dáng chưa thấy qua việc đời của Lâm Nhất, không khỏi bật cười một tiếng, đắc ý huyền diệu nói:

- Vị Lâm đạo hữu này, Mộc gia ta thế nào hả?

Lâm Nhất bấy giờ mới cảm thấy mình có chút thất thố, bị người chê cười rồi. Hắn liếc mắt đối phương một cái hờ hững, đáp:

- Rất tốt!

- Ha ha! Lâm đạo hữu cũng biết nói chuyện! Danh tiếng của Mộc gia ta ở vạn dặm Lạc Hà Sơn, đó cũng là danh chấn nhất phương. Gia chủ cũng là tằng tổ phụ của ta, giờ này đã là cao thủ của Trúc Cơ hậu kỳ rồi. Chà chà! Trong Lạc Hà Sơn này có thể nói là người đứng đầu Trúc Cơ kỳ a!

Trước mặt người ngoài vừa tới thổi phồng một phen cảm giác rất tuyệt! Người trẻ tuổi này cho là như thế.

Lâm Nhất cũng không nhận ra đối phương đang bốc phét. Cao thủ của Trúc Cơ kỳ với hắn mà nói chính là một ngọn núi cao khó có thể vượt qua. Cũng khó trách Mộc gia này có thể ở đây hùng cứ một phương mấy trăm năm, quả nhiên là không thể khinh thường. Trước cửa hắn cũng đã cảm nhận được sự lãnh đạo của Mộc gia, nội tâm hắn có chút thấp thỏm lo âu. Rốt cuộc cần nhờ vã Giang trưởng lão giải quyết mới được, sự tình còn sót lại vẫn phải đi một bước nhìn một bước đi!

- Hãy còn không biết vị đạo hữu này xưng hô như thế nào nha 

Lâm Nhất khiêm hòa cười nói.

- Ta tên là Mộc Thanh Thiền, chính là đệ tử có chữ Thanh của Mộc gia. Bọn ngươi vận khí tốt, đặt vào trước đây, gia chủ căn bản sẽ không biết tới khách đấy.

Người đó ngược lại không khó nói, trong giọng nói đều là vẻ kính ý đối với gia chủ, cũng như đối với Lâm Nhất thấu lộ ra địa vị chí tôn của vị gia chủ này tại Mộc gia.

Hai người khi nói chuyện liền đến trước sảnh đường, Lâm Nhất và Mộc Thanh Nhi thức thời dừng bước lại, đợi Mộc Thanh Thiền bẩm báo một tiếng.

Mộc Thanh Thiên vừa xoay mặt chạy vào một chút lại đi ra, nói với hai người:

- Theo ta tiến vào đi!

Lâm Nhất sau khi chắp tay cảm tạ, hắn liền ra hiệu với Mộc Thanh Nhi, nhấc chân đi vào đại sảnh nhà chính của Mộc gia. Bên trong phòng đang có một vị lão giả ngồi ghế chính vị ở đầu trên, hẳn là gia chủ của Mộc gia, quý vị khách quan hai bên chia nhau ngồi mấy người.

Ánh mắt của Lâm Nhất thoáng qua thật nhanh, liền cúi đầu cúi người hành lễ, nói ra:

- Lâm Nhất bái kiến Mộc gia chủ, bái kiến các vị tiền bối!

- Mộc Thanh Nhi bái kiến Mộc gia trưởng bối, bái kiến các vị tiền bối!

Mộc Thanh Nhi cũng không dám chậm trễ, đứng bên cạnh người Lâm Nhất, theo quy củ của giang hồ cúi người ôm quyền.

Mọi người trong phòng nhiều hứng thú đánh giá Lâm Nhất và Mộc Thanh Nhi. Người trẻ tuổi kia của Vạn gia nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của Mộc Thanh Nhi, hai mắt tỏa sáng, lộ ra thần sắc tán thưởng.

Lão giả ngồi ở chính vị tay vuốt râu dài, khẽ vuốt cằm, trầm giọng nói ra:

- Lão phu mới vừa nghe đến động tĩnh trước viện, biết được hai người các ngươi đến từ Mộc gia của Đại Thương. Thế nhưng có bằng chứng gì không?

Lão giả trong lúc nói chuyện ánh mắt quét qua hai người. Lâm Nhất cảm nhận được thân thể có một trận thanh hàn chi ý thấu xương, trong lòng thầm lẫm, không dám ngẩng đầu, cúi người đáp:

- Có ấn tín của Mộc gia làm chứng!

Hắn ra hiệu với Mộc Thanh Nhi bên cạnh, nói:

- Mộc cô nương xin lấy ra ấn tín mà lệnh tôn đưa cho cô!

Thần tình của Mộc Thanh Nhi kinh ngạc. Lúc rời khỏi Cửu Long sơn, phụ thân giao cho nàng một khối ấn giám làm bằng ngọc, được nàng ta một mực cất giấu trong người, chưa bao giờ nhắc tới với bất kỳ người nào! Nàng ta không biết là, Giang trưởng lão đã nói cho Lâm Nhất nghe về những điều này. Huống chi, chút ít đồ vật ẩn giấu trên người một cô gái cũng căn bản không thể gạt được thần thức của tu sĩ.

Mộc Thanh Nhi không kịp nghĩ nhiều, vội vàng móc ra một khối ấn giám từ trong lòng. Cô vừa mới giang bàn tay ra, ấn giám kia liền rời tay bay ra.

Mộc gia chủ cách không bắt tới ấn giám, cầm trong tay nhìn nhìn một chút, thấy trên ngọc thạch nhuận hoàng, có một chữ Mộc phong cách cổ xưa, nói ra:

- Không sai, vật này chính là ấn giám của Mộc gia ta, để lại làm ấn tín chi dụng của hai nhà.

Ông ta đưa bàn tay ném đi, ấn giám lại chậm rãi về tới trong tay của Mộc Thanh Nhi.

Sau khi Mộc Thanh Nhi cẩn thận thu hồi ấn giám, chợt thấy thân thể căng thẳng, không ngờ lại hai chân cách mặt đất, sợ tới mức nàng ta liền muốn kinh hô, một bên Lâm Nhất cũng là mặt biến đổi. Đối phương đây là muốn làm gì?

... ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.