Vô Tiên

Chương 601: Khảo giáo...



... ...

Sau khi Mộc Thanh Nhi đã trở thành tu sĩ của Luyện Khí kỳ, liền dọn đi rồi.

Trong tiểu viện, chỉ còn lại Lâm Nhất một thân một mình.

Sau khi người của Thiên Long Phái rời đi, Lâm Nhất cũng không có chỗ đi, hắn không làm gì khác hơn là mỗi ngày ở trong sân, buổi chiều ngồi tĩnh tu, ban ngày thì dạo bước trong sân. Thân phận của hắn hiện giờ rất lúng túng, chỉ có thể coi như là khách của Mộc gia. Thế nhưng người khách này lại không người hỏi thăm, dường như từ trên xuống dưới nhà họ Mộc đã quên hắn rồi.

Lâm Nhất nhờ vào linh khí trong tiểu viện, sau khi tĩnh tu mấy ngày, hắn cảm nhận được tu vi của bản thân đã có một chút chậm rãi tăng trưởng. Thế nhưng rốt cuộc tiếp tục như thế cũng không phải biện pháp, bản thân mình nên đi nơi nào đây?

Xế chiều ngày hôm đó, sau khi Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng thong thả tới lui vài vòng trong sân, liền cầm lên Tử Kim Hồ Lô hớp một ngụm, ngồi ở bên cạnh cái bàn đá xuất thần.

- Lâm đạo hữu! Một người ngồi một mình uống rượu, thật là nhàn hạ thoải mái a!

Một người tiến vào tiểu viện.

Lâm Nhất có chút bất ngờ đứng lên, đặt xuống hồ lô rượu trong tay, chắp tay nói:

- Thanh Thiền đạo hữu!

Đối phương chính là Mộc Thanh Thiền, giữa lông mày mang theo nụ cười, ôm quyền nói:

- Vừa mới đi ngang qua chỗ này, thấy đạo hữu ở trong sân, liền vào chào hỏi!

Lâm Nhất đáp lại bằng khuôn mặt tươi cười, mời hắn ngồi xuống.

- Phía sau núi đang náo nhiệt! Đạo hữu sao không đi xem một chút, một mình buồn chán trong sân có ý gì chứ?

Mộc Thanh Thiền cũng không ngồi xuống, mà là có chút không hiểu hỏi.

- A! Phía sau núi đang làm gì? Ta cũng có thể đi sao?

Lâm Nhất nâng nhẹ nhàng đuôi lông mày lên, tò mò hỏi.

Tuy nói đã có lời  thông báo của Mộc Chí Tín, có thể tùy ý ra vào Mộc gia, nhưng mà Lâm Nhất cũng biết, đó là lời khách khí. Ra vào đại mộn tạm được, đi lại bốn phía chung quanh sợ là có nhiều bất tiện. Hắn sớm đã cảm nhận được chung quanh nhà có bày trận pháp, đây cũng là duyên cớ hắn trước sau sống ở trong sân.

Mộc Thanh Thiền cười nói:

- Vì sao không được chứ? Đi, đi, đi, đạo hữu theo ta đi nhìn một chút náo nhiệt, trên đường nói chút ít chuyện thú vị cho ngươi nghe.

Nói xong, hắn liền vẫy tay với Lâm Nhất, đi ra bên ngoài viện.

Lâm Nhất chần chừ một lúc, hắn đành đi theo, hỏi:

- Thanh Thiền đạo hữu có chuyện gì thú vị? Có liên quan gì với chuyện náo nhiệt sau núi hay sao?

Mộc Thanh Thiền bề ngoài lộ ra nhiệt tình chưa bao giờ có, dẫn theo Lâm Nhất đi về phía sau trang viên, trên đường thao thao bất tuyệt nói đến chuyện đang xảy ra phía sau núi.

Đệ tử của Mộc gia ngày hôm nay tiểu khảo, thì ra là một cuộc khảo giáo tu vi loại nhỏ trong tộc. Trong lớp con cháu của bổn gia, người nào có tu vi Luyện Khí tầng năm trở lên đều có thể tham dự so tài. Người xuất sắc trong đó được Mộc gia tiến cử đến Chính Dương tông, trở thành đệ tử của Tiên môn.

Một tu sĩ đến từ gia tộc, sau khi gia nhập Chính Dương tông, còn có cơ hội lấy được sự ưu ái của Đại Hạ Huyền Thiên môn, lấy được càng nhiều chỗ tốt nữa. Mà Huyền Thiên môn không thể nghi ngờ là sự tồn tại vượt ra khỏi tứ đại Tiên môn, nó cao cao tại thượng, như vương giả trong Đại Hạ Tu Tiên giới, làm người ta kính ngưỡng.

Lâm Nhất muốn nghe nhiều hơn về sự tình bên trong Tiên môn, nhưng trong lời nói của Mộc Thanh Thiền này vô cùng không thật, càng giống hơn là đang thổi phồng, khiến cho người ta không thể tin được. Mà hắn không biết là, một cái gia tộc tu sĩ của Luyện Khí tầng ba biết cũng là có hạn, những chuyện bí mật của Tiên môn làm thế nào tu sĩ tầm thường có thể biết được.

Mộc Thanh Thiền thấy Lâm Nhất hứng thú hời hợt, liền hỏi:

- Tu vi của Lâm đạo hữu xem ra không thấp! Vì sao không gia nhập vào khảo giáo trong tộc chứ?

- Không phải con cháu của Mộc gia cũng có thể gia nhập vào tỷ thí sao? Dựa vào cái này là được gia nhập vào Chính Dương tông ư?

Lâm Nhất hỏi ngược lại. Nếu thật sự như thế, vẫn có thể xem là một biện pháp tốt tấn thân Tiên môn. Nghĩ đến đây, hắn có chút động tâm rồi.

Mộc Thanh Thiền nói chắc như đinh đóng cột:

- Sau khi đạo hữu gia nhập vào Mộc gia của ta, không phải đã trở thành con cháu của Mộc gia rồi sao! Trở thành Chính Dương tông đệ tử, còn không phải là sự tình nước chảy thành sông ư!

Lâm Nhất nghe được chỗ này, thần sắc của hắn ngẩn ra, lập tức khôi phục thái độ bình thường, khiêm hòa cười nói:

- Ta đây không phải là mới đến sao! Rất nhiều quy củ đều không hiểu. Hãy còn không biết gia nhập vào Mộc gia có yêu cầu gì, Thanh Thiền đạo hữu có thể chỉ giáo một chút hay không?

Lại xuyên qua cửa của một khu nhà, Mộc Thanh Thiền đi ở phía trước, khoát tay nói ra:

- Đạo hữu cũng không cần khách khí, không thể nói là chỉ giáo được. Gia nhập vào Mộc gia ta cũng đơn giản, chỉ cần là tu vi của Luyện Khí tầng năm, tự nguyện đổi tông họ thành Mộc, đồng sau đó phát huyết thệ, là có thể trở thành con cháu của Mộc gia.

Thì ra là thế! Lâm Nhất cái đó cũng hiểu rồi! Bản thân mình gia nhập vào Mộc gia liền không thể họ Lâm, chỉ có thể đổi thành họ Mộc. Lâm Nhất cái tên này cũng từ đây không tồn tại, chỉ sợ sẽ được đặt tên theo bối phận của Mộc gia, thí dụ như gọi là Mộc Thanh Nhất, hoặc là Mộc Thiên Nhất. Mà huyết thệ cũng không xa lạ, chính là tu sĩ dùng máu của bản thân đưa ra lời thề. Nếu làm trái gặp huyết thệ phản ứng ngược trở lại. Đây đối với đệ tử một lòng muốn nguyện trung thành Mộc gia mà nói cũng không có gì, nhưng mà đối với một tu sĩ ngoại lai mà nói, huyết thệ lại là trí mạng.

Giờ khắc này, nỗi nghi ngờ vây khốn trong lòng liên tiếp mấy ngày nay đã tan thành mây khói. Lâm Nhất cũng đã minh bạch nguyên nhân chân chính khiến ba tu sĩ kia của Thiên Long Phái lúc trước vì sao muốn quay trở về Đại Hạ rồi. Cũng giống như bản thân mình ngày hôm nay vậy, nếu không gia nhập vào Mộc gia, liền không có ai để ý đến ngươi, e ngại thể diện họ hàng xa của Đại Thương Mộc gia cũng không đuổi ngươi đi, có phòng khách ngươi cứ ở là được. Cuối cùng tựa như kết quả của Giang trưởng lão năm đó, tu vi vô vọng, ở Mộc gia khiến người chán ghét phiền hà, bị người khác khinh khỉnh, chỉ có thể lên đường trở về phủ.

Sau khi trong lòng của Lâm Nhất có quyết định, thần sắc của hắn ngược lại càng thêm dễ dàng hơn.

- Đạo hữu nghĩ kỹ chưa, có muốn gia nhập vào cuộc khảo giáo phía sau núi hay không?

Mộc Thanh Thiền trái lại thì nhiệt tâm, càng không ngừng khuyên lơn.

Lâm Nhất cười đáp:

- Ta voiwis chút đạo hạnh bé nhỏ này, còn chưa phải mất mặt xấu hổ!

- Không vội đấy, đạo hữu cứ suy nghĩ thật kỹ!

Mộc Thanh Thiền không chỉ có nhiệt tâm, kiên nhẫn cũng cực kỳ tốt. Hai người đi qua cửa sau trang viên của Mộc gia, liền đến phía sau núi của Tê Phượng Sơn. Đây là một chỗ sơn cốc được phong bế, chung quanh phạm vi khoảng mười dặm, thảo mộc phồn thịnh, hoa thảo khắp cả, mùi thơm ngát từ từ, đi lại bên trong đó làm người ta vui vẻ thoải mái!

Tiến vào sơn cốc hai ba dặm, liền thấy nhiều con cháu của Mộc gia vây bên trên một chỗ sườn núi nhỏ. Trên sườn núi có mấy người đứng thẳng, Lâm Nhất cũng đã gặp họ rồi, theo thứ tự là ba vị trưởng lão có chữ lót Chí của Mộc gia, còn có một người nam nhân áo trắng, chính là Mộc Thiên Viễn mà ngày ấy hắn đã nhìn thấy trước cửa.

Hai người từ từ đi tới gần, Lâm Nhất đánh giá bốn phía, dưới sườn núi chừng trên dưới một trăm người, tuổi tác từ mười mấy tuổi tới mấy chục tuổi không giống nhau, đều là tu sĩ của Luyện Khí kỳ. Tu vi của những người này phần lớn đều là tầng năm trở xuống, tầng năm trở lên chỉ có hai, ba chục người.

Trong đó hơn mười người lớn tuổi một chút, không ngờ lại đều là tu sĩ của Luyện Khí tầng tám và tầng chín. Chỉ có điều so với Mộc Thiên Viễn trên sườn núi kia, tuổi tác của những tu sĩ này có vẻ quá lớn, bốn mươi năm mươi tuổi cũng có một số, 50, 60 tuổi cũng có. Càng lớn hơn nữa, mấy lão giả tuổi tác không nhỏ hơn bao nhiêu so với Giang trưởng lão. Như thế, Mộc Thiên Viễn ba mươi tuổi đầu trên sườn núi càng lộ ra còn trẻ trung cường tráng, ý khí hăng hái rồi!

Mộc Thanh Nhi đang nói chuyện cùng mấy nữ đệ tử mới quen. Nàng nhìn thấy được Lâm Nhất, sắc mặt lộ ra nụ cười mừng rỡ, vội vàng đi tới, rất thân thiết nói ra:

- Lâm Nhất, không nghĩ tới huynh cũng tới! Mấy ngày nay khỏe chứ?

Mộc Thanh Nhi trước mắt, dung nhan xinh đẹp càng hơn trước đây. Lâm Nhất cũng là người mà nàng quen thuộc nhất trước mặt, trong lời nói thiếu đi vẻ mãnh liệt của ngày xưa, mà nhiều thêm ý thân thiết nhu hòa, người cũng có vẻ nhu mỹ rất nhiều.

Lâm Nhất khẽ cười gật đầu, cất giọng trả lời:

- Ta cũng không nghĩ sẽ tới chỗ này!

- Đã vài ngày không gặp, chỗ ta ở cách chân núi không xa, ta đang nghĩ hay là tới tìm huynh đi! Còn nữa, trưởng bối trong nhà đã chọn môn học công pháp cho ta, đang không biết phải làm gì cho đúng. Lâm Nhất, huynh nói ta làm sao bây giờ?

Chung quanh nhiều người, Mộc Thanh Nhi kéo cánh tay của Lâm Nhất đi tới một bên. Bộ dạng hai người ở cùng một chỗ, như là nam nữ kết thân vậy, chọc cho có người thỉnh thoảng ghé mắt.

Mộc Thanh Nhi làm gì biết được những nhân tình thế đời này. Trong mắt nàng, người thân cận nhất trong Mộc gia đại viện, không phải trưởng bối của Mộc gia, mà là người phu xe lúc trước làm người ta chán ghét, ngày hôm nay chính là Lâm Nhất đứng trước người.

Vì Mộc Thanh Nhi tu luyện « Bích Vân quyết » được Lâm Nhất tặng cho, nàng mới thuận lợi tiến vào Luyện Khí kỳ, thật sự không muốn thay đổi tu luyện công pháp của Mộc gia. Thế nhưng trưởng bối của Mộc gia nếu như hỏi tới, cũng không biết phải trả lời thế nào. Vì vậy, hai ngày này nàng đang muốn đi tìm Lâm Nhất hỏi cho rõ! Lúc này cũng may gặp nhau trong sơn cốc phía sau núi, nàng ta không tâm cơ chút nào liền không kịp chờ đợi cầm lấy đối phương không buông tay.

Cử động của hai người gây nên sự chú ý của người trên sườn núi. Mộc Chí Tín cùng hai người trưởng bối khác thật ra không phản đối, chỉ coi như hai người này vốn dĩ quen thân, tự thoại mà thôi, không có gì lớn lao cả. Mà có người không nghĩ như vậy, Mộc Thiên Viễn thấy bộ dáng hai người không chút kiêng kỵ âu yếm, nhíu mày, sắc mặt liền trầm xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.