Vô Tiên

Chương 602: Khảo lượng



Tu vi của Mộc Thiên Viễn không thấp, làm người cũng cao ngạo. Hắn tự cao là thân phận đệ tử nội môn của Chính Dương tông, sau khi về nhà trong mấy ngày nay, ngoại trừ mấy trưởng bối ra, còn lại đều không được hắn để vào trong mắt.

Có vãn bối trong tộc kém hiểu biết ở bên cạnh nịnh bợ nịnh hót, Mộc Thiên Viễn tự cảm thấy tốt đẹp, mơ hồ thuận lợi xem mình là trụ cột của Mộc gia. Người như vậy, trong mắt không bằng hạt cát. Hắn thầm nghĩ, Mộc Thanh Nhi đã là người của Mộc gia ta, một mình ngươi tên tu sĩ ngoại lai càn rỡ như thế, còn để vào trong mắt từ trên xuống dưới nhà họ Mộc ta sao?

Lâm Nhất thấy vẻ dị thường trong thần sắc của người chung quanh, hắn chú ý cẩn thận, lại có thể nào nghĩ tới sẽ đắc tội đến Mộc Thiên Viễn! Hắn truyền âm với Mộc Thanh Nhi nói:

- Công pháp mà ta cho cô tên là « Bích Vân quyết », không rõ lai lịch của nó, cô nếu không muốn bỏ, hay là âm thầm tu luyện cho thỏa đáng. Cho dù là trưởng bối của Mộc gia hỏi tới, cũng không cần thông báo thật tình, để tránh đột nhiên nảy sinh bất ngờ.

Vào thời điểm cùng ở trong tiểu viện, hắn đã sao chép công pháp tiếp sau đưa tặng Mộc Thanh Nhi, cho nên nàng ta mới nói như vậy.

Mộc Thanh Nhi ừ một tiếng, nói ra:

- Ta biết rồi, đây là chuyện giữa huynh và ta, dứt khoát không để cho người khác biết được.

Lâm Nhất cười khổ gật đầu. Mộc Thanh Nhi mặc dù hiểu sai ý, như thế cũng tốt! Trên sườn núi có người nói chuyện, hai người liền cùng nhau quay đầu nhìn lại.

Người nói chuyện chính là nhị trưởng lão Mộc Chí Ngôn của Mộc gia. Dung mạo của người này khoảng 50, 60 tuổi. Ông ta đứng trên sườn núi lớn tiếng nói ra:

- Con cháu của Mộc gia ta có tu vi tầng năm trở lên đều có thể tham dự tiểu khảo trong tộc lần này. Lần này khảo giáo có ý nghĩa phi phàm, mười một người trải qua tuyển chọn chân chính, bắt đầu lên sườn núi.

Sườn núi khoảng chừng mấy mươi trượng, có thung lũng hơn trượng trái lại là một chỗ tỷ thí không tệ. Mười một vị đệ tử phía dưới sau khi nghe được trưởng lão phân phó, lục tục đi tới.

Mộc Thanh Thiền một mực canh giữ cách không xa Lâm Nhất, thấy hắn và Mộc Thanh Nhi đã đưa ánh mắt về phía sườn núi, bèn cười nói ra:

- Đạo hữu, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm một thuở nha! Sao không đi lên thử một lần thân thủ chứ?

Ánh mắt của Lâm Nhất lướt qua từ trên sườn núi, gương mặt của Mộc Thiên Viễn kia mang thần sắc khinh bỉ, chẳng lẽ là vì mình mà đến? Hắn có chút không rõ ràng, quay đầu lại nhìn thoáng qua Mộc Thanh Thiền nhiệt tâm, lắc đầu nói ra:

- Đa tạ hảo ý của Thanh Thiền đạo hữu! Tại hạ vẫn tự biết rõ.

Thần sắc của Mộc Thanh Thiền lộ ra chút ít thất vọng, nở nụ cười ngượng ngùng, không tiện nói thêm gì nữa.

Cuộc so đấu giữa các tu sĩ rốt cuộc là lật lên tình cảnh như thế nào, Lâm Nhất thật đúng là chưa thấy qua. Đối với trận tiểu khảo của gia tộc sắp diễn ra trước mắt, nội tâm của hắn sinh ra chút ít mong đợi. Vốn tưởng rằng biện pháp mà Mộc gia đệ tử tỷ thí như trong chốn giang hồ vậy, bắt thăm đối nghịch đọ sức, ai ngờ đều không phải là như thế, mười một người không ngờ lại là trước sau khiêu chiến với Mộc Thiên Viễn.

Trong mười một người, Luyện Khí tầng năm tới tầng bảy đều có, thực lực của từng người không giống nhau, nếu như đối nghịch đánh nhau chết sống, tu vi thấp rõ ràng phải thua thiệt. Thế nhưng những người này giao thủ cùng Mộc Thiên Viễn tu sĩ của Luyện Khí tầng chín, chẳng phải càng bị thua thiệt sao?

Vào lúc Lâm Nhất đang nhìn mơ hồ, Mộc Chí Ngôn mặt mang uy nghiêm lên tiếng nói ra:

- Thiên Viễn về nhà lần này, liền do hắn thân thủ khảo giáo chư vị. Thiên Viễn không chỉ là đệ tử có chữ lót Thiên của Mộc gia ta, lại là nội môn đệ tử của Chính Dương tông, giờ này đã là tu vi của Luyện Khí tầng chín, Trúc Cơ ngay trước mắt. Có thể dưới tay hắn đi lên mấy hiệp, tựa như lửa nóng luyện vàng vậy, tu vi của mình cao thấp tất nhiên là vừa nhìn hiểu ngay. Đây cũng là một lần cơ hội chỉ giáo và tham khảo khó có được, các ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi!

Mộc Thiên Viễn bên cạnh khó nén gương mặt vẻ đắc ý, ưỡn ưỡn ngực, toàn thân áo trắng lộ ra khuôn mặt anh tuấn, biểu lộ ra khá là tiêu sái bất phàm.

Mộc Chí Tín lại quay đầu ôn hòa nói ra:

- Thiên Viễn, đây đều là đệ tử trong tộc, không được làm bị thương bọn họ.

- Chất nhi tuân mệnh!

Mộc Thiên Viễn chắp tay đáp ứng, liền sãi bước đi tới giữa sườn núi, ngẩng lên cằm, ngạo nghễ không có gì vậy, nhìn mười một người nọ nói ra:

- Người nào lên trước đây?

Cũng may Mộc Thiên Viễn nói không phải tất cả cùng lên, nếu hắn muốn đối phó 11 người tu sĩ có tu vi tầng năm trở lên, Lâm Nhất cũng chỉ có thể cảm thấy không bằng. Chẳng biết tại sao, hắn âm thầm thở ra nhẹ nhàng. Bất quá, thấy bộ dáng không ai bì nổi của người này, xem ra một thân tu vi bất phàm, cũng muốn xem thật kỹ một chút, mượn cơ hội quan sát học tập một phen.

Những đệ tử này của Mộc gia, ai chẳng biết uy danh của Mộc Thiên Viễn! Người này trong hàng đệ tử Luyện Khí kỳ của Mộc gia, căn bản không có đối thủ. Bây giờ đối phương lại bày ra bộ dáng cao nhân, khó tránh khỏi làm lòng người sinh khiếp ý. Kết quả là, những người này ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, từng cái một nhún nhường.

Mộc Chí Ngôn nhìn từng người một vãn bối không nổ lực phấn đấu, ông ta trừng mắt lên.

Lần này trong tộc tiểu khảo, chính là mấy trưởng lão lâm thời khởi ý, mượn Mộc Thiên Viễn đến đánh một chút đệ tử trong tộc. Giao thủ với một người tuổi còn trẻ tài tuấn như thế, thắng thua bất luận, đối với mấy vãn bối trong tộc đều là một loại khích lệ và thúc giục, đây cũng là dụng tâm lương khổ của các trưởng bối. Mười một người này đều là trung kiên của vãn bối đệ tử trong tộc, lại không triển vọng như thế, khiến cho Mộc Chí Ngôn làm sao không nổi giận. Ngay cả Mộc Chí Nghĩa và Mộc Chí Tín bên cạnh ông ta cũng là sắc mặt khó nhìn.

- Đừng nhún nhường nữa, bắt đầu từ người có tu vi thấp nhất ra sân đi!

Mộc Chí Ngôn mặt lạnh ra lệnh nói.

Trưởng lão đã lên tiếng, mười một người kia không dám nghịch lại. Một người trẻ tuổi có tu vi tầng năm đi ra, khom người thi lễ với Mộc Thiên Viễn, mong tộc thúc thủ hạ lưu tình. Đây hẳn là đệ tử có chữ lót Thanh, hắn nói xong liền tế ra một thanh phi kiếm, cũng trì trệ không dám phát động.

Những người khác trên sườn núi đều lui về phía sau, nhường ra mảng lớn địa phương dùng cho cuộc đọ sức của hai người.

Mộc Thiên Viễn cười khẽ một tiếng, nói ra:

- Gia chất không cần giữ lễ tiết!

Cũng không thấy hắn tế ra phi kiếm, ống tay áo vung lên, vươn cánh tay nắm vào trong hư không một cái. Một con Kim Long bỗng nhiên biến ảo ra từ trên cánh tay. Từng mảnh kim lân quang mang lóng lánh, giương nanh múa vuốt, khí thế kinh người.

Tên đệ tử tầng năm thấy thế, dù chưa giao thủ nhưng trên khí thế đã yếu đi ba phần. Chỉ có điều nhiều đệ tử trong tộc nhìn như vậy, hắn cũng không thể không đánh trở lui. Hắn cố làm lì đưa đầu chịu trận liền thôi thúc phi kiếm, đón ấy Kim Long mà đi.

- Oa! Đây là Chính Dương Kim Long thủ! Tuyệt kỹ của Chính Dương tông nha!

Có đệ tử biết hàng phát ra một tiếng kinh ngạc tán thán.

Mộc Thiên Viễn nhếch lên khóe môi nụ cười thản nhiên, bàn tay làm bộ liền chộp tới phi kiếm của đối phương. Kim Long ấy huyễn hóa ra trong nháy mắt liền dài hơn một trượng, mở cái miệng rộng lập tức nuốt về phía trước.

Người đệ tử kia lập tức cảm nhận được phi kiếm ngưng trệ, khó có thể thao khống. Trong lòng dưới sự khẩn trương, liền muốn lấy thủ quyết thôi thúc phi kiếm. Ai ngờ sau một loạt hào quang chói mắt, Kim Long kia đã nuốt phi kiếm nuốt vào trong bụng. Người này cùng thần thức duy trì trên phi kiếm lập tức biến mất, đợi tới lúc hắn định thần nhìn lại, phi kiếm của mình đã bị Mộc Thiên Viễn cầm trong tay, mà Kim Long kia cũng không thấy bóng dáng.

Chỉ một cái chớp mắt ngắn ngủi, Mộc Thiên Viễn liền hời hợt cướp lấy phi kiếm của đối phương. Thủ đoạn kỳ diệu của hắn, Kim Long lại tài năng như thần, đệ tử của Mộc gia nhìn trên mặt hoa mắt thần mê, phát ra một loạt tiếng khen!

Mộc Thiên Viễn cười khẽ một tiếng, nhìn đối phương sắc mặt tái nhợt, thuận tay ném tới phi kiếm, khinh thường nói ra:

- Hãy cố gắng tu luyện mấy năm nữa đi!

Người đệ tử kia vội nhận lấy phi kiếm, khuôn mặt xấu hổ, trong lời bái tạ không ngừng có chút chật vật lui xuống.

Ba vị trưởng bối của Mộc gia hai mắt nhìn nhau một cái, khẽ vuốt cằm.

Dưới sườn núi, đồng tử mắt của Lâm Nhất hơi co lại, lẳng lặng nhìn đây hết thảy. Kim Long biến ảo kia có uy lực thật sự rất mạnh sao? Nhưng mà Mộc Thiên Viễn này cũng có chút ít thủ đoạn, quả thực khiến cho người ta không dám khinh thường. Không hổ là đệ tử của Chính Dương môn, không phải tử đệ của gia tộc tầm thường có thể so sánh.

Cũng không biết những đệ tử kia của Mộc gia có thật sự kém cỏi, hay là kiêng kỵ địa vị của Mộc Thiên Viễn tại Mộc gia. Mười người còn dư lại vội vã ra sân, không ngoài sở liệu lại cuống quít thua trận. Dường như Kim Long thủ kia không có gì bất lợi, hơn phân nửa Mộc gia tử đệ đều bị cướp lấy phi kiếm, mà không thể không nhận thua.

Hai vị đệ tử của Luyện Khí tầng bảy cuối cùng miễn cưỡng khiến cho Mộc Thiên Viễn tế ra phi kiếm. Thế nhưng sau khi giao thủ vài ba hiệp, hai người này liền vội vàng lên tiếng nhận thua.

Mộc Thiên Viễn tế ra không ngờ lại là Linh khí phi kiếm, căn bản không phải pháp khí tầm thường có thể ứng đối, tiếp tục nữa chỉ có tự tìm khó xử, nhận thua không thể nghi ngờ là cử chỉ sáng suốt.

Vốn tưởng rằng sẽ thấy một cuộc tỷ thí lộ ra màu sắc, không ngờ chỉ là Mộc Thiên Viễn một người đang đùa uy phong, làm người ta hưng trí buồn tẻ. Vào lúc Mộc Thiên Viễn trên sườn núi đang làm cao thủ một mình cô đơn, Lâm Nhất có chút nhàm chán đánh giá bốn phía, phát giác linh khí chỗ này nồng đậm rất nhiều, so với cái tiểu viện mà hắn vào ở đó hẳn nhiều hơn mấy thành. Hắn không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ chỗ này tới gần linh mạch hay sao? Nếu có thể ở chỗ này tu luyện thì tốt rồi!

Mấy trưởng bối trên sườn núi tránh không được có vài lời bình đối trận khảo giáo này. Đối với Mộc Thiên Viễn đương nhiên là không tiếc từ ca ngợi. Lời dạy bảo khích lệ khuyến khích đương nhiên là nói với đám đệ tử của Mộc gia. Còn làm thế nào quyết ra người xuất sắc nhất trong trận tiểu khảo này, xem ra các trưởng bối còn phải có một phen tính toán mới được.

- Lâm Nhất, lên đây!

Trong lúc Lâm Nhất đang có ý nghĩ kỳ quái, hắn nghe được có người gọi mình, có chút kinh ngạc nhìn lên sườn núi. Các đệ tử chung quanh cũng đều đua nhau nghiêng người chú mục, rất nhiều người cũng không biết Lâm Nhất là ai, chỉ lần theo con mắt nhìn lại.

- Lâm Nhất, gọi huynh đấy!

Mộc Thanh Nhi nhìn nhìn Lâm Nhất đứng yên không nhúc nhích, liền nhẹ nhàng giật ống tay áo của hắn, nhẹ giọng nhắc nhở một câu.

Người nói chuyện chính là Mộc Chí Tín trên sườn núi, trên mặt của ông ta mang theo nụ cười thản nhiên, lại làm cho người khó có thể suy nghĩ, lúc này đang nhìn Lâm Nhất.

Không thể không nghe được, Lâm Nhất là đang lẩm bẩm. Vị trưởng lão kia của Mộc gia đúng lúc này trước mặt mọi người gọi mình, bổn ý của ông ta như thế nào đây?

Lâm Nhất hơi hơi chần chừ một lúc, hắn vẫn đi về phía trước mấy bước, thần sắc không thay đổi ôm quyền nói ra:

- Không biết tiền bối có gì phân phó?

- Tiến lên đây!

Mộc Chí Tín lại nói một câu.

Lâm Nhất yên lặng gật đầu, chậm rãi lên sườn núi, khi còn cách đối phương mấy trượng liền cúi người hành lễ:

- Lâm Nhất bái kiến các vị tiền bối!

Hai người Mộc Chí Ngôn và Mộc Chí Nghĩa có chút không hiểu nhìn Mộc Chí Tín. Người này lại lắc đầu nhẹ nhàng với họ, tỏ ý không cần hỏi nhiều. Một bên Mộc Thiên Viễn lại liếc mắt một cái, lộ ra thần sắc khinh bỉ.

- Không cần giữ lễ tiết! Lâm Nhất, ngươi đi tới Tê Phượng pha cũng có nửa tháng, nơi này phong cảnh có hợp nhãn không? Cảm tưởng của ngươi đối với từ trên xuống dưới nhà họ Mộc chúng ta thế nào?

Ngữ khí của Mộc Chí Tín tùy ý, lời nói vào trong tai Lâm Nhất lại làm cho người cảm nhận được không quá thoải mái.

Sau khi tâm tư nhanh quay ngược trở lại một phen, Lâm Nhất lại khom người, đáp:

- Tê Phượng pha chính là thế ngoại tiên cảnh của địa linh nhân kiệt, khiến người nhìn thấy mà cảm thán! Mộc gia lại là thần tiên nhân gia, há là tiểu tử có thể vọng ngôn!

Mộc Chí Tín gật gật đầu mỉm cười, nhìn chăm chú vào Lâm Nhất, tay vuốt râu xanh nói ra:

- Ngươi nếu thân là tu sĩ, tu vi cũng đến Luyện Khí hậu kỳ, sao không thể hiện ra thân thủ cùng đồng đạo so tài một chút, cũng tiện ấn chứng tu vi. Đây cũng là một bước không thể thiếu trong tu luyện, ý của ngươi thế nào?

Không đợi Lâm Nhất lên tiếng, Mộc Chí Tín lại nói ra:

- Ngươi tuy là ngoại lai tu sĩ, xem ra cũng có chỗ phi thường, liền cùng Thiên Viễn tỷ thí một phen, cũng để cho đệ tử trong tộc tham khảo một chút nào.

Ngữ khí của ông ta không cho phép hoài nghi, nói xong liền xoay người lui ra.

Mộc Thiên Viễn có chút bất ngờ, lập tức lộ ra thần sắc mỉa mai, bước chân đi thong thả tới trong sân, giương giọng nói ra:

- Lâm Nhất, xin mời!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.