Vô Tiên

Chương 604: Người gặp tình cờ...



Lâm Nhất không tiếp tục trở về trang viên của Mộc gia, mà men theo một con đường nhỏ, lượn quanh tới trước mặt Tê Phượng pha, đi về phía ngoài trấn.

Trong vòng nửa tháng qua ở Mộc gia, Lâm Nhất trước sau nghĩ đến con đường sau này. Việc ở lại Mộc gia tu luyện, hắn cũng không phải chưa từng nghĩ tới, nhưng mà hắn không cam lòng bị quản chế bởi người khác, càng chưa nói phải thay tên đổi họ.

Vào lúc Mộc Thanh Thiền nói ra điều kiện gia nhập vào Mộc gia, Lâm Nhất đã quyết nhất định phải rời khỏi Tê Phượng pha. Cương vực của Đại Hạ lớn gấp vô số lần Đại Thương, còn có nhiều Tiên môn tồn tại như vậy, luôn sẽ có chỗ đi cho mình. Vì vậy, sau khi hắn rời khỏi Mộc gia, hắn cảm thấy cả người thoải mái.

Hai năm rồi, bản thân mình lại đơn độc, vẫn cô đơn như lúc trước khi rời đi Tiên nhân đỉnh, lại có tự do tự tại của trời cao biển rộng.

Lâm Nhất vung tay áo, đi lại thoải mái ra khỏi thung lũng của Tê Phượng pha. Rất xa sau đó, hắn vẫn như cũ không nhanh không chậm dạo bước giữa rừng núi, quả nhiên một người nhàn vân dã hạc du ngoạn trong núi.

Chỉ có điều, Lâm Nhất lại đi ra ngoài hơn mười dặm, hắn dừng bước, trên mặt lộ ra nụ cười như có như không. Hắn ngẩng đầu nhìn một chỗ sơn lĩnh bên cạnh người, dưới chân hắn điểm một cái, thân bay lên như hạc, nhảy lên mấy cái liền đến một chỗ vách đá cao mấy chục trượng.

Lâm Nhất tìm được đất đặt chân, hắn bấy giờ mới khoanh chân ngồi xuống, lộ ra thần tình trầm tư.

Vào lúc Lâm Nhất rời khỏi Tê Phượng pha, liền có thần thức luôn luôn đi theo. Đây nhất định là trưởng bối của Mộc gia đang âm thầm bám đuôi theo dõi, xem ra đối với hắn vẫn không yên lòng.

Đối với hết thảy sau lưng, Lâm Nhất ra vẻ không biết, bày ra một tư thế du sơn khán thủy, giữa lúc thảnh thơi, hiện đủ bộ dáng tiểu tử nông thôn không có chí lớn. Làm như vậy, vẫn sợ lơ là mà đưa tới phiền toái. Vì vậy, hắn cũng không dám tế ra Bích Vân sa bỏ chạy. Cho đến sau khi đi hơn hai mươi dặm đường, thần thức đi theo kia mới biến mất không thấy, bấy giờ hắn mới chân chính yên lòng.

Thần thức của Lâm Nhất có thể so sánh với Trúc Cơ tu sĩ, đây là điều mà trưởng bối của Mộc gia không nghĩ tới.

Hắn lấy ra một cái ngọc giản, chính là địa đồ tới từ Phan Văn Hiên, so sánh với địa đồ của vùng đất Đại Hạ mà Lâm Nhất ban đầu thu hoạch được hẳn phải cặn kẽ rất nhiều. Đi lần này tới chỗ 5000 dặm hướng Đông Bắc, chính là Xích Hà lĩnh của Vạn gia; chỗ phía bắc 6000 dặm là Thúy Ngọc phong của Nhan gia. Trong Lạc Hà Sơn vạn dặm, Mộc gia, Nhan gia và Vạn gia chân đỉnh mà đứng. Mà từ Vạn gia lại đi bốn, năm ngàn dặm phía Đông Bắc, chính là lối vào Quy Linh cốc.

Quy Linh cốc dài mấy vạn dặm, ngang hai huyện Lan Lăng và Sở Kỳ của Đại Hạ. Trong cốc kỳ phong linh sơn vô số, là vị trí đạo tràng của một vài Tiên môn lớn nhỏ. Ẩn Nguyên tông mà Phan Văn Hiên muốn đi, cùng với Chính Dương tông mà Mộc gia dựa vào, đều nằm bên trong linh cốc.

Lâm Nhất đặt ngọc giản trong tay xuống, hắn trầm tư một hồi, tính toán chỗ đi của bản thân mình. Sau khi trong lòng hắn lần lượt suy nghĩ một lượt về các Tiên môn của Đại Hạ, với cách nghĩ của người ta thường đi chỗ cao, nội tâm hắn đối với Huyền Thiên môn cao cao tại thượng vẫn tràn đầy ngóng trông.

Bất quá, hai chữ Huyền Thiên của Huyền Thiên môn, nhất trí cùng cái tên « Huyền Thiên tâm pháp » của mình, làm cho người ta sinh ra một chút bất an không hiểu!

Có câu nói trèo cao không lên! Điều này khiến cho Lâm Nhất vẫn bỏ đi ý nghĩ không thiết thực của mình. Huyền Thiên môn này rất ít khai sơn thu đồ đệ, đệ tử bên trong môn cũng phần lớn đều là các Tiên môn cùng gia tộc của Đại Hạ tiến cử mà đi. Bản thân mình một ngoại lai tán tu như vầy, sợ là ngay cả sơn môn của người ta cũng không đến gần được, liền sẽ bị người xem là hạng người bất lương đuổi đi rồi.

Nhiều Tiên môn còn sót lại, duy có lộ trình của Chính Dương tông là gần nhất. Tới môn phái bái sư cầu nghệ hay sao? Trừ phi quay đầu lại thay tên đổi họ đầu nhập Mộc gia, do gia tộc tiến cử lên môn. Bằng không, phải khổ sở chờ đợi, chờ tới ngày Chính Dương tông khai môn thu đồ đệ. Ngày đó là một ngày nào chứ? Lâm Nhất không biết, cũng không nghe người ta nhắc tới. Hắn nghĩ trước nghĩ sau, có chút tiếc hận lắc đầu, duyên phận giữa Chính Dương tông cùng mình không đủ a!

Phan Văn Hiên không phải đề xuất muốn đi Ẩn Nguyên tông sao? Chỉ cần là tu sĩ liền có thể gia nhập Tiên môn nhỏ, đây mới là chỗ đi cuối cùng của mình đi tới Đại Hạ hay sao? Thật ra cũng không có gì hay nghĩ tới, trước mắt bất quá là tìm một chỗ đặt chân, để có thể an tâm vùi đầu tu luyện. Những điều khác, suy nghĩ nhiều vô ích.

Phía trên dãy núi, Lâm Nhất trụ má ngồi yên, không nhúc nhích giống như con thạch hầu vậy. Mặt trời nơi đỉnh đầu đã hơi ngã về tây, hắn mới vỗ vỗ cái mông đứng lên. Hắn ngẫm nghĩ, liền tế ra Bích Vân sa, nhảy lên Thanh Vân.

Cũng không dám quá mức rêu rao, chỉ cần phía trước có đường có thể đi, Lâm Nhất liền xuống đi bộ. Cách Phan Văn Hiên nói, ngày mà Ẩn Nguyên tông khai sơn môn còn có ngày rằm mới tới, ngược lại cũng không nhất định vội vã chạy đi.

Trời đêm đến, Lâm Nhất liền dùng phi kiếm đục ra cái sơn động dung thân, sau khi tĩnh tọa điều tức cả đêm, ngày thứ hai lại không nhanh không chậm lên đường. Như thế vừa đi vừa nghỉ, chính là bảy ngày trôi qua.

Sáng sớm ngày hôm đó, ánh sáng ban mai sơ hiện, trên cỏ hoa ven đường còn mang theo giọt sương trong suốt.

Vẻ nóng nảy của mùa hạ tàn khốc trải qua cả đêm yên lặng, dường như vẫn chưa hồi tỉnh lại. Trên đường nhỏ giữa núi, gió núi đưa tiễn sảng khoái, chính là lúc mát mẻ nhất trong một ngày.

Lâm Nhất đi ra khỏi sơn động tĩnh tọa rất sớm, đi lại trên đường mòn giữa núi, thần sắc có chút hài lòng. Hắn mặc dù không sợ nóng lạnh, nhưng mà khí tức của sơn dã này cũng có linh động chi cơ bừng bừng, khiến cho người ta đưa thân vào đây, phảng phất cùng thiên địa hòa làm một thể. Hắn vừa đi, vừa thuận tay ngắt đóa hoa, đưa lên mũi ngửi một cái. Mùi thơm ngát nhàn nhạt quanh quẩn đầu ngón tay, trong lúc nhất thời ngược lại cũng thú vị dạt dào.

Lần này hắn đi Quy Linh cốc, cũng đi gần nửa lộ trình, cộng thêm cảnh sắc trong núi hợp lòng người, như vậy một đường du sơn ngoạn thủy, Lâm Nhất cũng vui vẻ, tiêu dao tự tại.

Đã qua một đạo sườn núi, một con đường núi xuất hiện trước mặt, Lâm Nhất nghỉ chân quan sát một chút, nhíu mày lại, liền men theo đường núi đi về hướng bắc. Quả nhiên, hắn đi đến bốn năm dặm, một cái ngã ba xuất hiện trước mắt, một bên đầu đường còn có hai gian nhà tranh và một gian nhà lá, hẳn là một cái sơn dã tiểu điếm.

Phía dưới nhà lá của tiểu điếm, một bà lão đang nhóm lửa nấu cơm, một lão ông ở một bên phụ giúp. Hai vợ chồng già ấy vẫn chưa để ý Lâm Nhất đến gần, chỉ có điều bên cạnh hai cái bàn gỗ, thực khách duy nhất, mặt mũi hiền lành đang vuốt râu mỉm cười.

Lâm Nhất nhìn thực khách kia có khí độ bất phàm, hắn vẫn chưa có quá nhiều kinh ngạc, cũng cười cười, ôm quyền nói ra:

- Bạch đạo hữu chào buổi sáng!

Vừa sáng sớm liền gặp được Bạch Tán Nhân trong thần thức này, Lâm Nhất thực tế nghĩ không ra lão đầu này vì sao lại xuất hiện nơi đây. Vừa lúc thuận đường, hắn cũng không cần tận lực lảng tránh gì cả, trong lòng mang theo nghi vấn liền đi tới.

Bạch Tán Nhân giống như sớm có dự liệu, đồng dạng không có quá nhiều kinh ngạc, cũng như lão hữu gặp lại, đưa lên chiêu bài của ông ta, nụ cười như gió xuân mộc mạc vậy.

Thấy Lâm Nhất không có ý dừng bước, Bạch Tán Nhân đứng dậy cười nói:

- Ta và ngươi khó có được gặp lại, đạo hữu cần gì phải nóng lòng đi vội vàng thế chứ? Không ngại ngồi xuống uống chén chè xanh, nghỉ ngơi một lát rồi đi không muộn a!

Lâm Nhất vốn định cự tuyệt hảo ý của đối phương , nhưng mà vào lúc thần thức cẩn thận quét qua đối phương, đáy lòng 'Lộp bộp' một chút. Vị Bạch Tán Nhân trước mắt này không ngờ lại là tu vi của Luyện Khí tầng bảy sao! ?

Dưới sự kinh ngạc, bước chân của Lâm Nhất muốn đi về trước cũng ngừng lại, hắn ra vẻ trấn tĩnh chắp tay nói ra:

- Như thế cũng tốt, tại hạ làm phiền rồi!

Đã ba lần gặp mặt nhau, tu vi của đối phương cũng là thay đổi ba lần. Trước đó vào lúc gặp Bạch Tán Nhân ở trước cửa Mộc gia, tu vi của ông ta biến hóa liền khiến cho Lâm Nhất kinh ngạc, mà giờ này lại là như thế. Dù là người tối dạ đi chăng nữa cũng suy nghĩ và hiểu rõ rồi, đây là đối phương che giấu tu vi của bản thân.

Lão đầu này vì sao phải che giấu tu vi, tu vi của ông ta rốt cuộc cao bao nhiêu? Giữa núi này vô tình gặp đơn thuần tình cờ, hay là đối phương cố ý làm thế?

Nội tâm của Lâm Nhất loạn tung tùng phèo, thấp thỏm khó an, trên mặt lại thần sắc không thay đổi, dường như vẫn chưa nhìn thấu dị thường trên người đối phương.

- Ha ha! Ngồi đi! Ông chủ mang cho chén trà lạnh!

Bạch Tán Nhân hiền hoà cười nói.

Lâm Nhất ngồi đối diện với Bạch Tán Nhân, trong tay bưng bát trà, tùy ý đánh giá khắp nơi. Hắn cảm nhận được đối phương nhìn ra, hắn toét miệng cười cười với ông ta, lại không biết nói cái gì, liền dùng chén trà che mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.