Vô Tiên

Chương 607: Một thân không thua...



...

Hai vị đệ tử của Vạn gia còn sót lại đã bị Lâm Nhất làm cho sợ vỡ mật, vội vàng chạy thục mạng về hướng bắc.

Hai người này chỉ lo chạy trối chết, đã quên tu vi của bản thân cũng không thua đối thủ. Đảo mắt liền chết hai người, người kế tiếp phải chết nói không chừng chính là mình, người nào còn có tâm tư chém giết, chỉ muốn tháo chạy rất xa, không ai đi nghĩ nguyên nhân bị thua.

Nếu không phải bốn tên đệ tử của Vạn gia này nóng lòng cầu thắng, vì khinh địch mà khinh thường, cũng sẽ không bị Lâm Nhất nhìn thấy chỗ sơ hở, dưới bất ngờ làm loạn đánh lén đắc thủ.

Đánh không lại liền chạy, chạy vào lúc thừa dịp ngươi không để ý quay đầu lại cắn ngươi một phát, xảo trá giống như lang sói chốn thảo nguyên vậy, đây cũng là đạo đối phó với địch của Lâm Nhất.

Đối phương nhiều người, cũng đều là hạng người vô sỉ, không cần nói cái gì đạo nghĩa. Vào thời khắc bọn họ ngang ngược kiêu ngạo ngông cuồng, xuất kỳ bất ý, Lâm Nhất tin tưởng Huyền Thiên kiếm pháp của mình nên đúng lúc đánh úp.

Sau khi đảo mắt giết hai người, Lâm Nhất vẫn đuổi theo không buông. Ngự Phong thuật cộng thêm khinh công thân pháp của giang hồ, lưu lại một chuỗi thân ảnh màu xám, như một trận gió lốc, chỉ trong nháy mắt liền đến sau lưng một người. Người đó cảm nhận được phía sau lưng sát ý thấu xương, đành phải quay đầu lại, vội vàng vỗ một xấp lá bùa lên người, sợ tới mức kêu oa oa, liều mạng chạy thục mạng về phía trước.

Lâm Nhất vung lên Lang Nha kiếm, liền muốn vỗ xuống. Mắt thấy một kiếm đi xuống, lập tức có thể bổ đối phương thành hai nửa, trong đầu của hắn đột nhiên giật mình. Thời khắc hắn khiếp sợ, lông tơ cả người dựng lên, một loại nguy cơ khó tả khôn xiết bao trùm tới.

Dưới sự kinh hãi, bất chấp người chạy trốn trước mặt, Lâm Nhất liền dừng lại thân hình. Một đạo nhân ảnh đã mang theo gió thổi mạnh mẽ ập vào mặt. Một cây quải trượng màu xanh đen vang lên một tiếng "ô...", như núi lớn áp đỉnh vậy, mang theo thế như vạn tấn, liền đập phải đỉnh đầu của hắn.

Đột nhiên thay đổi lớn, Lâm Nhất đã không cách nào tránh né. Quải trượng kia có khí thế kinh người, chớp mắt liền bao lại toàn thân hắn, muốn tránh cũng không được, tránh cũng không thể tránh. Một cổ tử ý nồng đậm trong khoảnh khắc liền vùi lấp hắn.

Giờ khắc này, Lâm Nhất cảm thấy mình chết chắc rồi! Sao lại như vậy? Sinh tử luân hồi không ngờ lại tùy ý và đột nhiên tới như thế, làm người ta khó có thể đối mặt, cũng không thể tin được. Hắn lúc này, không kịp kinh hoảng, trong lòng đột nhiên sinh ra một mảnh mờ mịt, khiến cho người ta chán chường, khiến người ta muốn bỏ qua hết thảy!

Thiên địa này dường như vào giờ khắc này ngưng lại, thần sắc của Lâm Nhất sinh ra ủ rũ nồng đậm, trong mắt mê mang lên. Tay hắn cầm Lang Nha kiếm  không ngờ lại cảm nhận được một tia vô lực.

Bạch Tán Nhân đã chạy ra khỏi nhà tranh, hô to:

- Mau tránh ra...!

- Tránh ra? Đã biết phải chết, ta vì sao phải tránh chứ? Ta không tránh...

Ánh mắt có chút mê loạn của Lâm Nhất tức khắc trở nên ác liệt, một chút huyết sắc ngang qua đồng tử mắt. Hắn nâng lên Lang Nha kiếm giữa không trung, chỉ có điều hơi ngừng một chút, lập tức dưới sự thôi thúc linh lực toàn thân, bạo phát ra hào quang chói mắt, gào thét một tiếng liền đón nhận quải trượng của tình thế bắt buộc kia.

Một tiếng vang "Boong boong...!

thật lớn.

Lâm Nhất cảm nhận được cánh tay phải chấn động, Lang Nha kiếm ô yết một tiếng thiếu chút nữa rời tay. Cự lực vô cùng mãnh liệt kia chớp mắt liền xé nát ống tay áo của hắn, xé rách da thịt của cánh tay phải, làm vỡ nát mỗi một tấc xương cốt nơi cánh tay phải của hắn.

Giống như chiếc lá rách bị càn quét trong cuồng phong, dưới một cú đánh của đối phương, Lâm Nhất bị đánh bay đến giữa không trung...

- Phốc!", Lâm Nhất phun ra một ngụm máu tươi. Trước người của hắn vãi xuống một mảng mưa máu.

- Muốn chết...!

Trong một tiếng hừ lạnh, một vị lão giả mặt không thay đổi vung lên quải trượng trong tay, Lâm Nhất theo đó bay rớt ra ngoài như ảnh tùy hình vậy. Quải trượng màu xanh đen kia lại cuốn lên một mảnh hắc sắc phong mang, đập mạnh xuống.

Cánh tay phải của Lâm Nhất đã là huyết nhục lẫn lộn, ngón tay lộ ra da thịt, lộ ra cả xương trắng, hãy còn gắt gao cầm lấy Lang Nha kiếm. Sắc mặt của hắn như giấy vàng, hai mắt đỏ thẫm, gắt gao nhìn chằm chằm người tới.

Người này không ngờ lại là Vạn Thanh Sam, gia chủ của Vạn gia. Gương mặt của ông ta đầy sát khí, quyết tâm phải đánh chết tiểu tử trước mắt.

Ông ta nhận được Truyền Âm Phù của đệ tử, nói có người giết đệ tử của Vạn gia. Ở gần Xích Hà lĩnh của Vạn gia, là ai lớn gan như vậy? Vạn Thanh Sam dưới sự tức giận, dẫn theo hai người liền chạy tới, không nghĩ tới chỉ sau một lát như vậy, mà đệ tử của mình lại chết một người.

Người giết đệ tử của mình không ngờ lại là tên tiểu tử này đã gặp qua ở Mộc gia. Giết người còn không tính, không ngờ lại đuổi theo hai người còn lại chạy trối chết. Đây không phải là một cái bộp tay đánh vào trên mặt của Vạn gia gia chủ ông ta đấy sao? Mộc gia? Trở về thượng môn vấn tội, cả hai đều dựa vào Chính Dương tông, ai cũng không sợ ai. Thế nhưng tên tiểu tử này hôm nay nhất định phải chết!

Chỉ có điều, khiến cho đáy lòng của Vạn Thanh Sam hơi cảm thấy kinh ngạc là, một kích trí mạng của mình đả thương nặng đối phương, lại chưa giết chết hắn. Ông ta ngay sau đó kích thứ hai chính là toàn lực xuất thủ, muốn nhất kích tất sát. Một cao thủ của Trúc Cơ trung kỳ, giết một tên tu sĩ của Luyện Khí tầng bảy cũng giống như nghiền chết con rệp vậy, không cần tốn nhiều trắc trở. Nếu không thì, truyền ra ngoài chẳng phải chọc người nực cười.

Trầm Kim trượng của Vạn Thanh Sam chính là chìm sâu xuống đáy biển luyện thành, lực lớn thế nặng, chính là Trúc Cơ kỳ tu sĩ bình thường nhìn thấy cũng nhức đầu, sao một tên Luyện Khí đệ tử nho nhỏ có thể đối mặt chứ.

Trong nháy mắt, quải trượng liền tới cách não môn của Lâm Nhất không xa.

Thân thể của Lâm Nhất bay lộn ngược trở lại, thân thể của hắn càng thêm trầm trọng, dần dần đi xuống. Trầm Kim trượng như một mảnh mây đen ngập đầu, khí thế cường đại, khiến cho người ta nghẹt thở, làm người ta tuyệt vọng, chỉ cần ngay lập tức liền muốn nghiền hắn thành phấn vụn.

Lâm Nhất lại phun ra một ngụm máu, hai mắt của hắn trợn tròn, thiên địa bên trong huyết đồng đỏ rừng rực một mảnh.

Hai hàng lông mày dựng lên, gân xanh trên cổ đột nhiên hiện lên. Lâm Nhất khẽ cắn hàm răng, song chưởng hợp lại cùng nhau, hai tay cầm thật chặt Lang Nha kiếm, thân hình trong rơi xuống đột nhiên xông lên, hét lớn một tiếng:

- Chết thì chết thôi! Giết...!

Lang Nha kiếm vang lên tiếng nghẹn ngào, như Cô Lang trong đêm tối thảo nguyên, ngước lên trời giận dữ gầm rú Grừ...ừ...ừ, tiếng rung khắp nơi. Một quang mang y hệt dải lụa bao lấy sát ý ngập trời, mang theo ý chí chiến đấu bất khuất, nhấc lên khí thế chưa từng có từ trước tới nay, xông về đám mây đen kia.

- Keng...

Một tiếng lưỡi mác giao minh cực lớn bất ngờ nổ vang.

Hai tay của Lâm Nhất nắm chắc Lang Nha kiếm bổ lên Trầm Kim trượng, lập tức cắt thành hai khúc. Hắn chỉ cảm thấy cả người tê rần, trước mắt biến thành màu đen. Một ngụm máu tươi chảy ra từ trong miệng, cũng khó mà chống đỡ được nữa, nổ lớn đập trên mặt đất, hõm sâu ba thước.

Vốn tưởng rằng một trượng thuận lợi đập đối phương thành vũng bùn thịt, không ngờ đến đối phương thời khắc sắp chết còn dám phản công. Mặc dù ông ta đánh gãy phi kiếm, người cũng bị vùi vào trong đất, nhưng mà trượng kiếm giao phong mạnh mẽ, vẫn khiến cho cánh tay của Vạn Thanh Sam tê rần, không khỏi không khiến ông ta âm thầm kinh hãi.

Trầm Kim trượng có thể nói dốc hết toàn lực, pháp khí, linh khí tầm thường căn bản không dám lấy đá chọi đá với nó. Thế nhưng một tên ngoại lai tiểu tử không có danh tiếng gì như vậy, càng như thế dũng mãnh, trách không được có thể giết hai đệ tử của mình. Người này không thể để lại, chết cũng phải nghiền xương thành tro!

Vạn Thanh Sam một lần nữa nâng Trầm Kim trượng trong tay, ném tới Lâm Nhất đang rơi vào trong đất.

Hai mắt của Lâm Nhất nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh.

- Đương…!

Ngay vào lúc Lâm Nhất sắp thịt nát xương tan, một đạo kiếm hồng đột nhiên bay tới, chắn bên trên Lâm Nhất, đúng lúc ngăn lại Trầm Kim trượng đang giáng xuống. Hai thanh kim thiếc giao nhau nổ oành đùng, phát ra tiếng vang muốn điếc tai.

Phi kiếm kém hơn một chút, một tiếng 'Vù vù', khó khăn lắm mới chặn được Trầm Kim trượng với thế quá mức đột nhiên.

Thời khắc Vạn Thanh Sam kinh ngạc, chưa thu hồi Trầm Kim trượng, trong lòng ông ta lại chợt rùng mình, vội vàng lắc mình tránh né, phẫn nộ quát:

- Ngươi là... ?

Nhưng mà chưa chờ ông ta thấy rõ người tới, một đạo hàn quang đã đến sau lưng.

Một tên Luyện Khí tu sĩ mà thôi, giơ tay lên thuận lợi tiêu diệt hắn. Cho nên Vạn Thanh Sam mang nổi giận mà đến, căn bản không nghĩ qua cần phải tế ra bảo vật phòng thân. Giờ này bất thình lình bị tập kích, căn bản không kịp nghĩ nhiều, thời khắc né tránh, một đạo kiếm quang sượt qua người, mang theo một miếng thịt dưới sườn, đau đến mức ông ta phải hét to một tiếng...

- A...! Mau tới giúp ta!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.