Vô Tiên

Chương 608: Vật có đầu đuôi



... ... ... ...

Hai vị tu sĩ đi theo Vạn Thanh Sam chính là trưởng lão trong tộc, đều là tu vi của Trúc Cơ sơ kỳ. Biết được có người ở gần Xích Hà lĩnh giết đệ tử của bổn tộc, đây đối với Vạn gia mà nói có thể là đại sự không tầm thường. Vì thế hai người liền theo gia chủ một đường đi tới, thấy người gây ra họa chỉ là một người tu sĩ của Luyện Khí kỳ, hai vị đệ tử còn lại của Đan Nguyên tông tránh ra rất xa, ngoài ra, chính là ba lão nhân trong nhà tranh và lều cỏ.

Gia chủ dưới cơn thịnh nộ xuất thủ, hai người bọn họ đành làm người bàng quan. Ai ngờ chợt hiện, có người bất ngờ ra tay đánh lén, còn bị thương gia chủ. Hai người này không dám thất lễ, vội vàng lao tới.

- Ai! Đáng tiếc nha!

Ba vị cao thủ Trúc Cơ kỳ của Vạn gia như lâm đại địch, người đang bị vây bên trong đó không ngờ lại một mình thở dài một cái.

- Đáng tiếc cái gì? Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại đánh lén ta?

Vạn Thanh Sam nhìn người đánh lén mình trong tràng, ông ta khó có thể tin luôn miệng chất vấn. Người này không ngờ lại là một lão đầu, toàn thân đạo bào, ba chòm râu dài, giữa lông mày hiện lên sát ý nhàn nhạt. Ai vậy? Nhìn xa lạ , nhưng mà một chút oán khí trong thần sắc kia lại giống như đã từng quen biết.

Nếu như Lâm Nhất lúc này tỉnh lại, hắn cũng nghĩ không ra người xuất thủ cứu mình, không ngờ lại là vị Bạch Tán Nhân có chút thần bí kia. Tu vi khiến cho người ta khó có thể nắm bắt, giờ này lại trở thành cao thủ của Trúc Cơ trung kỳ. Cái tên Bạch Tán Nhân này, có thật không vậy?

Bạch Tán Nhân nhìn thoáng qua Lâm Nhất trên đất, lại từ từ ngẩng đầu lên, đưa tay ngoắc một cái, hai thanh phi kiếm xoay quanh bên người. Ông ta vung ống tay áo lên, Lang Nha kiếm bị gãy thành hai kia đến trong bàn tay.

Bạch Tán Nhân nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm, trong mắt lộ ra vẻ ấm áp nồng đậm, giống đang nhớ nhung, lại như cùng hồi tưởng lại. Sau đó rất lâu, thương thế không che giấu được trong nháy mắt hóa thành tức giận, lập lòe không ngừng trong mắt.

Lúc này Bạch Tán Nhân làm gì còn là một lão đầu nhát gan sợ sệt, tham tiện nghi, tu vi lại thấp kém đó nữa. Ông ta ưỡn ngực đối mặt ba vị cao thủ Trúc Cơ kỳ của Vạn gia, lăng nhiên không sợ, giữa giở tay nhấc chân, một cổ tiêu sát khí giống như hàm súc đã lâu, cuối cùng được giải phóng.

Bạch Tán Nhân thu hồi kiếm gãy, nhìn chằm chằm Vạn Thanh Sam, lạnh lùng nói ra:

- Đáng tiếc là không giết ngươi! Ta là ai? Ta chính là người mà ông ngày nhớ đêm mong muốn giết chết đây!

Ánh mắt của đối phương như chùy, dường như xoáy sâu vào ký ức của Vạn Thanh Sam để cho phủ bụi đã lâu. Ông ta lui về sau một bước, lộ ra thần sắc khó có thể tin, gằn từng chữ nói ra:

- Là ngươi... Ngươi còn chưa chết sao?

Bạch Tán Nhân ngửa đầu cười lạnh một tiếng, bàn tay lau lên mặt một chút. Bộ dáng lão giả đầu bạc kia đã không thấy, mà là một người trung niên giữ lại ba chòm râu xanh, mặt mày anh lãng.

- Diệp Vũ, quả nhiên là ngươi! Ngươi trả con gái cho ta... !

Vạn Thanh Sam nhìn diện mục chân thật của đối phương, sắc mặt của ông ta dữ tợn. Hai tu sĩ khác của Vạn gia thấy thế, cũng dường như nhớ ra điều gì đó, trên mặt lộ ra thần sắc cả kinh, có vẻ có chút khẩn trương.

- Ha ha!

Bạch Tán Nhân, hoặc là Diệp Vũ sau đó ngửa mặt lên trời cười ha hả. Tiếng cười thê lương hơi ngừng, hắn căm tức nhìn Vạn Thanh Sam:

- Ta còn muốn hỏi ông Xảo Nhi đâu! Thường nói, hổ dữ không ăn thịt con. Mà ông không ngờ lại phái người một đường đuổi giết, ngay cả con gái ruột của mình cũng không bỏ qua. Nếu không có thủ đoạn độc ác lợi hại của ông, Xảo Nhi làm thế nào bị thương nặng không trị liệu được? Xảo Nhi làm thế nào lại chết tha hương đất khách chứ?

Diệp Vũ tức giận nghẹn ngào, vành mắt muốn rách. Hắn nhắm mắt lại, thở dài một hơi, lại đột nhiên mở mắt, giọng căm hận nói ra:

- Ta đã đáp ứng Xảo Nhi, sinh thời, nhất định phải giết ông báo thù cho nàng ấy. Thế nhưng đáng tiếc ta du đãng mấy chục năm trong Lạc Hà sơn, trước sau không tìm được cơ hội hạ thủ. Vạn Thanh Sam, ông có dám đánh với ta một trận hay không?

Vạn Thanh Sam nghe xong lời của đối phương, trong lòng hiện lên nỗi cay đắng khó tả khôn xiết. Chuyện cũ trăm năm trước vọt tới như mây trôi vậy...

.. Năm đó, Vạn Thanh Sam 60 tuổi. Cũng là vào năm ấy, Vạn Thanh Sam Trúc Cơ thành công, trở thành một trong Trúc Cơ cao thủ không nhiều lắm của Vạn gia. Đồng dạng vào năm ấy, Vạn gia phát sinh một việc khiến cho người ta khó có thể mở miệng.

Vạn Thanh Sam trước khi Trúc Cơ, phong lưu thành tính, ở Xích Hà lĩnh là một tên lãng tử có tiếng. Một ngày, hắn gặp được một cô gái người phàm dung mạo xinh đẹp trên trấn, liền sinh ra dâm niệm, làm nhục thân thể người ta. Sau đó hắn cũng không để ở trong lòng, ai ngờ sang năm thứ hai, người con gái họ Phòng kia sinh ra một đứa con gái, tên là Xảo Nhi.

Con gái chưa gả cho người lại sinh ra hài tử, tránh không được bị người trên trấn nhạo báng. Hai mẹ con ngày tháng khó khăn, liền đi tới thượng môn cầu xin, muốn Vạn Thanh Sam nhận đứa con gái này.

Vạn Thanh Sam làm gì chịu nhận, cộng thêm hắn sớm đã thành gia, nên chê bai cô gái này phá hủy danh dự của hắn, liền đuổi hai mẹ con ra khỏi Xích Hà trấn. Không ngờ chuyện này bị trưởng bối trong tộc biết được, phát hiện nữ hài tử tên là Xảo Nhi ấy có tư chất tu tiên, thuận lợi khiển trách bản thân Vạn Thanh Sam một trận.

Lúc này Vạn Thanh Sam vẫn chưa làm gia chủ, tránh không được phải nhìn sắc mặt của trưởng bối trong tộc làm việc. Hắn đành an bài cho hai mẹ con này. Thế nhưng hắn vẫn như cũ ruồng bỏ thân phận của cô gái người phàm ấy, không đánh thì mắng. Thời gian không được mấy năm, người con gái đáng thương kia buồn bực sầu não mà chết, để lại con gái mấy tuổi.

Sau đó, con gái của Vạn Thanh Sam từ từ lớn lên, liền được nhận vào Vạn gia, đã trở thành một người tu sĩ. Chỉ có điều Xảo Nhi không được người chào đón, thường thường bị những tử nữ khác của Vạn Thanh Sam bắt nạt.

Xảo Nhi tuy là người cơ khổ, tính tình lại cứng cỏi mười phần, trước sau yên lặng tu luyện, mong đợi có một ngày có thể cách xa Vạn gia đã mang tới cho nàng đau khổ.

Hơn mười năm sau, một lần tình cờ gặp gỡ bất ngờ, khiến cho Xảo Nhi gặp Diệp Vũ, chính là Bạch Tán Nhân ngày hôm nay. Tướng mạo của Diệp Vũ khi đó anh tuấn, cách nói năng không tầm thường, tuy là một tán tu, nhưng lại là cao thủ của Trúc Cơ kỳ. Xảo Nhi cũng là dung mạo xinh đẹp réo rắt thảm thiết, làm cho người yêu thương. Hai người ngưỡng mộ lẫn nhau, ngầm sinh tình cảm, liền tự mình định trước trọn đời.

Diệp Vũ là một người tự cao, lại là cao thủ của Trúc Cơ kỳ, liền đến cửa cầu thân. Vạn Thanh Sam cũng vừa mới Trúc Cơ, tâm cao khí ngạo, liền muốn nữ nhi có một ngày có thể với cao tuấn kiệt bên trong Tiên môn, đối với một tán tu như vậy, đương nhiên là nhìn không thuận mắt. Bất quá, ông ta cũng không một lời cự tuyệt, muốn đối phương thay tên đổi họ gia nhập vào Vạn gia, sau đó, lại làm theo những gì ông ta muốn.

Diệp Vũ dĩ nhiên không chịu, dưới cơn nóng giận, chính là dắt Xảo Nhi chạy trốn vội vàng. Từ trên xuống dưới nhà họ Vạn đi theo như lửa, tu sĩ ra hết, đi bắt đôi cẩu nam nữ gan lớn bằng trời kia.

Diệp Vũ mang theo Xảo Nhi một đường chém giết, dự tính tháo chạy ra ngoài biển. Nhưng mà Xảo Nhi dù sao tu vi không cao, vì cứu Diệp Vũ bản thân bị trọng thương. Diệp Vũ dưới sự đau lòng, liên tục giết nhiều đệ tử của Vạn gia, vào lúc kiệt lực lại gặp Vạn Thanh Sam trọng thương chạy tới.

Trước mắt sự sống và cái chết, Xảo Nhi từ bỏ sinh mạng ngăn cản, bị Vạn Thanh Sam vô tình đánh chết. Tình hình lúc đó nguy cấp vạn phần, nếu không có Diệp Vũ nổi điên giành lại Xảo Nhi, cô gái đáng thương này sẽ bỏ mình tại chỗ.

Diệp Vũ và Xảo Nhi mình đầy thương tích, nhiều lần trải qua thiên tân vạn khổ, chạy trốn trên biển. Vạn gia mặc dù không nguyện từ bỏ ý đồ, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được đôi nam nữ này...

Vạn Thanh Sam lắc đầu, ném đi suy nghĩ rối loạn, sắc mặt của ông ta âm trầm, lạnh giọng nói ra từng chữ một:

- Lúc trước, ngươi có thể nói là liều mạng tháo chạy! Hôm nay lại ba ba chạy tới chịu chết! Ta liền thành toàn cho ngươi!

Ông ta vừa nâng hàm lên, hai vị trưởng lão của Vạn gia hội ý, đã trước sau ngăn chặn đường đi của đối thủ.

Vạn Thanh Sam căn bản không suy nghĩ gì đơn đả độc đấu, ông ta muốn hợp lực của ba người, bắt giết dư nghiệt.

Diệp Vũ nhìn bộ dạng đối phương cẩn thận từng chút một, trên mặt hắn mang nụ cười châm biếm, nhưng trong lòng thì than thở một tiếng.

Thiết tưởng trải qua vô số loại tình hình tuyết hận, lại không ngờ đến tình cảnh trước mắt như thế. Một thanh Lang Nha kiếm liền khiến cho tấc lòng của Diệp Vũ đại loạn, vì một tên tiểu tử sắp chết đi mà liều lĩnh tùy tiện hiện thân. Đây cũng là người tính không bằng trời tính vậy! Ân oán trăm năm có thể là đến thời điểm nên chấm dứt rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.