Vô Tiên

Chương 610: Nhược Thủy...



... ... ... ...

- Chết tiệt! Lại là Thổ Độn Thuật!

Vạn Thanh Sam tức giận gầm hét lên.

- Gia chủ, Diệp Vũ này bị thương nặng, Thổ Độn Thuật không trốn đi xa được. Chúng ta tìm tòi ở phụ cận, nói không chừng có thể tìm được bọn họ!

Một vị Vạn gia trưởng lão nhắc nhở.

Người còn lại cũng nói ra:

- Hắn nhiều nhất độn được hai ba mươi dặm, ra lệnh đệ tử của Vạn gia xuất động, không được bỏ qua bất kỳ động tĩnh gì trong vòng phạm vi chung quanh ba mươi dặm, hai người này không chạy thoát được đâu.

- Trăm năm trước, người này chính là chạy trốn như vậy. Thổ Độn Thuật đó không như tầm thường. Nếu không thì, năm đó hắn làm thế nào thoát được. Truyền lệnh xuống, bảo đệ tử trong tộc nghiêm tra xét phạm vi chung quanh 50 dặm. Sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể. Hai người các ngươi nhanh chóng đi triệu tập nhân thủ, ta muốn bế quan!

Vạn Thanh Sam nắm lên cái chân bị chặt của mình, đau lòng nhìn thoáng qua, thần sắc âm chí ngự kiếm mà đi.

..

Khi Vạn gia chuẩn bị tìm Diệp Vũ và Lâm Nhất độn thổ mà trốn, Linh Giám và Linh Thuật đang đi nhanh giữa rừng núi.

- Sư huynh, ngươi chờ ta một chút!

Linh Thuật ở phía sau nói to lên.

Linh Giám có chút bất đắc dĩ xoay người, oán giận nói:

- Ta nói nha sư đệ a! Chạy trối chết quan trọng hơn!

Linh Thuật lên tiếng nuốt vào một viên đan dược, hắn thở phào, cười nói:

- Nếu không phải trước đó đánh nhau chết sống với mấy tên đệ tử của Vạn gia kia, sư đệ ta có thể bất lực như thế sao? Ai chẳng biết chạy trối chết quan trọng hơn a! Lúc ta và ngươi rời đi, lão nhân kia cũng không dính vào sao! Một hồi nữa, bọn họ không lo được cho ngươi và ta.

Hai người thi triển Ngự Phong Thuật, thời gian không bao lâu đã chạy ra khỏi cách xa hai mươi, ba mươi dặm, nhưng mà không người nào dừng lại, vẫn sợ vào lúc Vạn gia cùng người chém giết, họa lây bản thân.

Nhắc tới, hết thảy ngày hôm nay đều vì hai người này gây lên. Vì vậy, sư huynh đệ hai người cũng chột dạ trong lòng, chạy liên tục không dám thu chân lại.

- Ta nói nha sư huynh a! Ngươi nói tiểu tử đần độn kia, nếu thật sự chết rồi cũng rất đáng tiếc. Bốn người đều không đánh được một mình hắn, chà chà!

Thấy huynh đệ mình hai ngày hôm nay không chân chính, Linh Thuật lại không cảm giác được có cái gì không đúng. Chỉ có điều, nếu xem Lâm Nhất kia như tiểu tử ngốc, có thể trong lòng sẽ dễ chịu một chút.

Linh Giám bất dĩ vi nhiên bĩu môi, trong lòng của sư đệ nghĩ cái gì, hắn biết rõ mồn một, còn không phải muốn mưu cầu tâm an lý đắc sao. Trong miệng của sư phụ, gọi là người tu đạo, không thể lưu lại ý niệm tức giận oán hận ngây ngốc, đạo tâm cần phải trong suốt như nước, bằng không luyện không được đan dược tốt. Thế nhưng trong thế tục còn có giang hồ hiểm ác, tiên đạo càng không phải hung hiểm vô cùng sao? Có đôi khi đầu óc linh hoạt chút ít, chưa chắc không phải phương pháp bảo vệ tánh mạng.

Bất quá, tiểu tử kia cũng dễ dụ, làm người cũng không tệ lắm. Nếu như hắn đại nạn không chết, sau này gặp lại sẽ bồi thường một phen là được. Ai mà không cần đan dược của Đan Nguyên tông chứ! Khi đó lại dâng mấy bình đan dược, đối phương nhất định sẽ cảm ân đái đức.

- Sư huynh ta cũng không có cách nào a! Vốn muốn mời hắn lấy tư cách giúp đỡ, ai ngờ lại gọi đến trưởng bối của Vạn gia chứ! Nhân lực của hai chúng ta không đủ, duy có đi trước thoát thân quan trọng hơn, giữ lại bản thân hữu dụng, luyện thêm mấy bình đan dược cho Đại Hạ Tiên giới cũng là cử chỉ lương thiện a!

Linh Giám mặt không thay đổi sắc nói.

Linh Thuật khen:

- Sư huynh chính là sư huynh, kiến thức quả nhiên bất phàm. Đây cũng là sư phụ nói, là cái gì nhỉ? À! Đúng rồi, là người thành đạt thì kiêm luôn lo cho cả thiên hạ, người nghèo chỉ lo cho thân mình!

- Ha ha! Sư đệ quá khen!

Hai người đùa giỡn ba hoa, cũng chẳng qua mưu cầu tâm lý an ổn, dưới chân lại một chút đều không chậm.

Bọn họ một mạch chạy ra năm mươi, sáu mươi dặm, trên sườn núi phía trước đột nhiên có ánh sáng vàng nhoáng lên một cái, dọa sợ tới mức hai người một kích linh, vốn muốn quay đầu liền chạy, đã thấy quang mang sau đó, trên sườn núi xuất hiện hai người mình đầy vết máu, bất tỉnh hôn mê.

Thân ảnh nằm bất động kia có chút quen thuộc! Sư huynh đệ hai người thay đổi ánh mắt, từ từ áp sát tới.

..

Quy Linh cốc của Đại Hạ Tây Cương cũng không phải là nơi mà người trong phàm tục biết được. Thế nhưng chỗ này lại là một địa phương vang danh xa gần trong Đại Hạ Tu Tiên giới.

Quy Linh cốc, danh như ý nghĩa, chính là vùng đất tàng phong tụ khí, linh khí hội tụ. Trong cốc còn có Tiên môn lớn nhỏ, từng người chiếm cứ linh mạch linh sơn, luyện đan tu đạo, kéo dài truyền thừa!

Đan Nguyên tông chính là một Tiên môn nhỏ bên trong Quy Linh cốc, Đan Đỉnh phong chính là vị trí sơn môn của họ.

Ngàn dặm xa xa phía Đông Nam miệng cốc cách Quy Linh cốc, một ngọn núi cao như trụ thẳng đứng, nhìn từ xa hệt như một cái đan đỉnh. Chỗ này chính là Đan Đỉnh phong, vì dưới đỉnh ẩn giấu một cái hỏa linh mạch, nên được tổ tiên của Đan Nguyên tông chọn trúng, cũng ở chỗ này khai sơn lập phái.

Đan Nguyên tông là một môn phái luyện đan. Thuật luyện đan cực kỳ hao tổn tâm thần, tu sĩ nghiên tu đan dược chi đạo liền thiếu đi cơ hội hành công tu luyện. Cần phải biết quang âm có hạn, mà phân tâm quá nhiều, khó tránh khỏi sẽ làm trễ nải việc tu hành của bản thân. Con đường không thích chém giết mà sư huynh đệ Linh Giám và Linh Thuật nói cũng là lời thật. Thế nhưng ngay cả như vậy, vẫn có không ít người nguyện ý gia nhập vào Đan Nguyên tông. Cần phải biết lực lượng của một viên đan dược thường tiết kiệm được mấy năm thậm chí mười mấy năm công lao khổ tu, hơn nữa thọ nguyên của người tu luyện cũng có hạn, ai không muốn một bước lên trời chứ!

Mà đan dược dù sao cũng là ngoại lực, con đường tu luyện, hãy còn tu thân thể lực hành, kiên trì bền bỉ, khổ tu không ngừng nghỉ, như thế mới có thể chứng được đại đạo!

Trong Tiên môn và gia tộc, cũng đều có người nghiên tu đan đạo, nhưng mà so ra kém ngàn năm đan đạo truyền thừa của Đan Nguyên tông.

Đan dược do Đan Nguyên tông luyện chế, bất kể phẩm chất hay là dược lực đều có chỗ độc đáo riêng. Vì vậy, tông môn của họ tuy nhỏ, tu luyện phải ngước nhìn hơi thở người khác sinh tồn, nhưng cũng không quá khó khăn. Đệ tử của Đan Nguyên tông, như hai sư huynh đệ Linh Giám vào lúc xuất môn, người khác cũng đều cho mấy phần mặt mỏng. Dĩ nhiên, ngoài trừ việc gặp mấy tên cướp đường của Vạn gia.

Mấy tên đệ tử của Vạn gia quả thực không thể tưởng tượng nổi, vì thế, Linh Giám và Linh Thuật trong lòng cũng kìm nén một hơi, vội vã muốn bẩm báo sư môn về việc ác của Vạn gia.

Hai người họ cứ một đường bay nhanh như thế, sau mười ngày đã về tới sơn môn, chạy thẳng tới động phủ của sư phụ. Dọc đường gặp một số sư huynh đệ, đua nhau chào hỏi.

Trước một cái động phủ phía dưới Đan Đỉnh phong, bên trong mây mù bay quanh quất, giữa một mảnh dược thảo, một vị thư sinh trung niên đứng thẳng thân người, quay đầu vuốt râu mỉm cười. Người này tướng mạo nho nhã, một thân phong độ của người trí thức, ba chòm râu xanh tăng thêm khí độ xuất trần. Người này, chính là sư phụ của hai người Linh Giám, Nhược Thủy chân nhân của Đan Nguyên tông.

- Đệ tử bái kiến sư phụ!

Hai người Linh Giám vội vàng đi nhanh tới trước, cùng nhau thi lễ.

- Ha ha! Trở về là tốt rồi! Chuyến này thuận lợi chứ?

Nhược Thủy chân nhân ngữ khí ôn hòa, quan sát đánh giá từ trên xuống dưới không ngừng hai đồ đệ.

- Sư phụ! Đệ tử thiếu chút nữa không gặp được lão nhân gia ngài rồi!

Linh Giám đáng thương nói một câu, đôi mắt không ngờ lại đỏ lên, lộ ra vẻ ủy khuất của gương mặt. Linh Thuật bên cạnh cũng liên tục gật đầu, tỏ ý sư huynh nói không giả.

Nhược Thủy chân nhân khẽ nhíu mày, ồ một tiếng, xoay người đi tới trước một gốc dược thảo, nhẹ giọng hỏi:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Linh Giám liền cặn kẽ nói một lần về hết thảy việc đã phát sinh trên đường từ khi đi cho đến lúc về. Nhất là chuyện đệ tử của Vạn gia thấy lợi bỏ nghĩa, tranh đoạt đan dược, hai sư huynh đệ hắn làm sao có lực chiến lui địch. Hắn nói tình cảm dạt dào, rất sống động. Linh Thuật lại kéo áo bào bị rách ở một bên phụ họa, bày tỏ tình thế nguy cấp lúc đó, cuối cùng hai người nhờ hồng phúc của sư phụ, bấy giờ mới toàn thân thối lui !

Hai sư huynh đệ nói xong rồi, có chút bất an nhìn sư phụ.

Nhược Thủy chân nhân nhìn dược thảo trước người, ông ta trầm ngâm hồi lâu, chậm tiếng nói ra:

- Ai! Xích Dương thảo này thích chịu rét, lại có tiếng không có miếng rồi!

Linh Giám có chút chột dạ nhìn sư đệ một cái, vội vàng lại nói ra:

- Hành vi của đệ tử Vạn gia cũng đưa tới công phẫn, có đồng đạo tu sĩ qua đường gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ. Hai sư huynh đệ con cũng cảm ân giúp đỡ của người đó, bèn tặng hắn đan dược, tỏ lòng biết ơn!

- Hừ!

Nhược Thủy chân nhân khẽ hừ một tiếng, chậm rãi xoay người lại, nhìn hai đồ đệ, không nhanh không chậm nói ra: 

Đan Nguyên tông ta từ trước đến nay không thích tranh đấu, bản lãnh của hai người các ngươi còn tưởng là vi sư không biết sao? Nhận ân huệ của người đương nhiên ghi nhớ trong lòng, không thể làm ra việc bạc tình bạc nghĩa đó được.

Biết không có gì qua mặt được sư phụ, hai vị đồ đệ là hạng người gì, Nhược Thủy làm sư phụ đương nhiên rõ ràng. Mới vừa rồi trong lời nói của hai người có chỗ vô cùng không thật căn bản không gạt được ông ta. Chỉ có điều, ông ta tính tình thuần hậu, chỉ nói cảnh tỉnh. Cũng may hai đồ đệ này biết điều, lại sờ thấu tánh khí của sư phụ, thấy thế không ổn, vội nói ra thực tình có người cứu giúp.

Nhược Thủy chân nhân nhìn trên mặt của Linh Giám và Linh Thuật lộ ra vẻ bối rối, ông ta cũng không muốn làm khó đồ đệ, khoát tay nói ra:

- Vạn gia chẳng qua là một gia tộc, lại ỷ vào uy thế của Chính Dương tông tùy ý làm xằng làm bậy. Vi sư sẽ báo chuyện này cho tông chủ biết, hai người các ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi!

Hai người Linh Giám như được đại xá, vội vàng khom người xưng phải, liền muốn quay đầu rời đi.

- Người cứu hai ngươi tên họ là gì? Vi sư sau này gặp cũng tiện nói lời cảm tạ!

Nhược Thủy chân nhân hỏi với một câu theo sau.

Linh Giám chưa lên tiếng, Linh Thuật thoát ra xa mấy bước quay đầu lại giành đáp:

- Sư phụ không cần để trong lòng, người đó bất quá là một tán tu mà thôi!

Thấy sắc mặt của sư phụ lại xụ xuống, Linh Giám vội vàng quay qua Linh Thuật ra vẻ dạy dỗ nói ra:

- Sư đệ nói năng cẩn thận! Tán tu cũng là tu sĩ, không thể vô lễ!

Tiếp đó hắn lại cười hề hề, xoay người nói ra:

- Sư phụ, người đó gọi là Lâm Nhất, hình như đến từ một đia phương được gọi là Đại Thương! Nếu như không có chuyện gì nữa, đệ tử cáo lui!

Nhược Thủy chân nhân gật đầu nhẹ nhàng, nhớ kỹ cái tên Lâm Nhất của người này, vuốt râu im lặng. Thấy hai đồ đệ đã vui mừng chạy đi, ông ta bỗng nhiên trong lòng ngẩn ra, lên tiếng nói to lên:

- Trở lại đây cho ta!

Linh Giám và Linh Thuật bất đắc dĩ dừng bước, hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ sư phụ hôm nay sao thế? Sẽ không nhìn thấu tên Lâm Nhất kia là vì mình gánh tội chứ?

- Lặp lại lần nữa, người đó có phải tới từ Đại Thương hay không?

Giọng của Nhược Thủy chân nhân bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.