Vô Tiên

Chương 613: Không dám cùng tuyệt



... ... ... ...

Ngày đó, trời giáng mưa to, Diệp Vũ mang theo Phòng Xảo Nhi tháo chạy tới bờ biển. Hai người muốn đi hải ngoại tìm một đảo đơn độc, tránh xa hồng trần hỗn loạn, như hình với bóng, làm một đôi thần tiên quyến lữ.

Tục ngữ có nói, phúc không đến hai lần, họa đến dồn dập! Sau khi Diệp Vũ giết đệ tử của Vạn gia, mấy vị trưởng lão của Vạn gia cùng nhau đuổi tới.

Diệp Vũ bảo vệ Phòng Xảo Nhi, liều mạng chém giết. Còn Vạn Thanh Sam Trúc Cơ không lâu cũng là tâm cao khí ngạo, lại tăng thêm đối phương bắt cóc con gái của mình, ông ta muốn tự tay chấm dứt đoạn nghiệt duyên này!

Nếu như đặt ở gia tộc khác, có một người con rể như Diệp Vũ, chưa chắc không phải là chuyện tốt! Nhưng mà Vạn Thanh Sam lại vì duyên cớ chán ghét mà vứt bỏ mẫu thân của Phòng Xảo Nhi, bèn giận lây sang con gái của mình.

Một đứa con gái không làm người khác yêu thương như vậy, không ngờ lại tìm Trúc Cơ tu sĩ kết duyên vợ chồng. Có thể tưởng tượng được, cha con hai người vốn chính là như nước với lửa, Phòng Xảo Nhi sau khi được gả ra ngoài, cùng Vạn gia, cùng người làm cha này không còn dây dưa.

Vì thế, Vạn Thanh Sam không cam lòng không nguyện. Mặc dù gả đứa con gái này cho tiền bối của Tiên môn làm thiếp, Vạn gia ít nhiều cũng có thể thu hoạch một số chỗ tốt.

Mà một đứa con gái tu vi thấp kém như vậy, dám không vâng theo ý nguyện của trưởng bối phản bội gia môn, còn bởi vậy lấy đi tính mạng của vài tên đệ tử, Vạn Thanh Sam tất cả tức giận đều vung đến trên đầu của Diệp Vũ. Nếu không phải người này mê hoặc và dụ dỗ, Vạn gia làm thế nào phát sinh ra sự tình nhục gia môn như thế? Ông ta muốn tự tay giết đối phương, để giải mối hận trong lòng!

Mưa rơi rất lớn, Diệp Vũ dẫn theo Phòng Xảo Nhi ngự kiếm phi hành, khá hao thể lực, vẫn bị người của Vạn gia ngăn tại bờ biển. Rơi vào đường cùng, hắn không làm gì khác hơn là nhảy xuống phi kiếm, bảo vệ Phòng Xảo Nhi ở sau lưng.

Phòng Xảo Nhi bị thương đã mất linh khí hộ thể, cả người bị mưa rớt thông thấu, tựa vào trên một khối nham thạch run lẩy bẩy. Nàng ta rất thương tâm, vì tìm một mảnh thiên địa thuộc về mình, lại khó khăn như thế! Nàng ta rất an ủi! Bởi vì trước người chính là một người cùng nàng sinh tử không rời!

Diệp Vũ có chút không yên lòng, hắn quay đầu, trong ánh mắt bao hàm thâm tình. Phòng Xảo Nhi cắn môi, càng mệt mỏi, mỉm cười đáp lại đối phương. Lúm đồng tiền kia như dòng sông xanh trong mưa, là niềm an ủi trong lòng người, cũng chính là giải thích tốt nhất của lời thề sinh tử có nhau!

- Xảo Nhi! Ta nhất định mang nàng đi! Tin tưởng ta!

Diệp Vũ nói khẽ.

- Vũ huynh! Muội tin tưởng huynh!

Phòng Xảo Nhi tin tưởng, thân thể đĩnh đạc trước mặt ấy và cánh tay mạnh mẽ kia, chính là chỗ dựa vào tốt nhất của mình!

- Cẩu nam nữ không biết xấu hổ! Còn không thúc thủ chịu trói, chờ đến khi nào!

Vạn Thanh Sam phẫn nộ quát. Ông ta cùng với ba vị trưởng lão đã bao vây hai người vào bên trong, đối phương lần này là có cánh cũng khó chạy thoát.

- Ha ha! Ông uổng công là tu sĩ! Ông há không biết giữa các tu sĩ, ngươi tình ta nguyện là được kết thành đạo lữ, lại có thể nào bị những lễ tiết phàm tục kia trói buộc! Huống chi ông thân là cha của nàng, chỉ vì tư lợi của bản thân mà không để ý tới sự sống chết của con gái ruột thịt. Ta ngày hôm nay nhất định phải mang người đi, ông làm gì được ta?

Diệp Vũ cầm Lang Nha kiếm trong tay, ngẩng đầu không sợ, cao giọng cười lạnh.

Vạn Thanh Sam cười gằn nói:

- Ngươi nếu vì một đứa con gái tiện phụ mà chết mất tâm trí, cũng chỉ thường thôi! Nếu đã như vậy, chính là mệnh đến đây thôi!

Vạn Thanh Sam tự cao người đông thế mạnh, ông ta còn chưa dứt lời liền tế ra phi kiếm.

Một đạo lưu quang phá vỡ mưa bụi liền đến trước người. Diệp Vũ tung bàn tay ra, Lang Nha kiếm vù vù giống như lang hào, tuôn ra ngân mang chói mắt, nghênh đón tiếp lấy.

Một tiếng "Boong boong...!", đột kích phi kiếm bị mẻ bay, Lang Nha kiếm thừa cơ mà đi, liền chém về phía đối thủ.

Tu vi của Vạn Thanh Sam chẳng qua là vừa mới Trúc Cơ, chưa có Linh khí quen tay sử dụng, chỉ một chiêu liền rơi xuống hạ phong. Ông ta thấy phi kiếm của đối phương thế mạnh khó địch, ông ta vội vàng gia trì thêm mấy tấm chỉ phù lên người, sau đó lên tiếng cầu viện.

Lang Nha kiếm giây lát liền đến đỉnh đầu, Vạn Thanh Sam sợ tới mức sắc mặt đại biến, vội vàng lui về phía sau. Ông ta biết mấy tấm phù trên người căn bản không cản được một cú đánh Linh khí. Ba vị Vạn gia trưởng lão còn lại cũng kinh hãi, đồng loạt tế ra phi kiếm tới cứu.

Diệp Vũ cười lạnh một tiếng, điểm ngón tay một cái liền triệu hồi phi kiếm.

Phòng Xảo Nhi sau lưng thấy thế, thầm thở phào nhẹ nhõm. Diệp Vũ cử động lần này cũng là suy nghĩ cho nàng, dù sao thanh danh giết cha cũng không dễ nghe gì!

Vào lúc Diệp Vũ tâm tồn không đành lòng, ba thanh phi kiếm lại không buông tha đánh giết tới hắn. Hắn không dám thất lễ, bận rộn quăng ra ba mảnh ngọc bội, tế ra ba đầu ngân xà ngăn thế địch. Ba đầu ngân sắc đại xà tặ như ngồi mưa mà đến, nhào lộn quay quanh trên không trung, khóa lại ba thanh phi kiếm khí thế hung hung kia.

Ba người Vạn gia trưởng lão đó thấy thế, từng người lại tế ra một thanh phi kiếm. Đây cũng là chỗ lợi hại của Trúc Cơ tu sĩ, trên người mỗi người mang theo mấy thanh phi kiếm, khiến cho người ta khó lòng phòng bị. Trong nháy mắt, lại là ba thanh phi kiếm đến trước người của Diệp Vũ.

Ngọc Xà phù của Diệp Vũ luyện chế còn dư lại không nhiều, hắn đành tế ra Lang Nha kiếm ngăn địch. Vì nghĩ tới mặt mũi của Phòng Xảo Nhi, trong lòng hắn có chút kiêng kị, khó làm sát thủ, sau mấy hiệp liền quần áo rách rưới, có chút mệt mỏi ứng phó.

Đúng lúc này, Vạn Thanh Sam nhìn ra chỗ trống, một kiếm liền đâm tới trước ngực của Diệp Vũ. Phòng Xảo Nhi kinh hãi. Diệp Vũ không ngờ lại đứng ở tại chỗ không tránh không né, đây rõ ràng là sợ phi kiếm bị thương người sau lưng bản thân mình a! Nàng ta không nghĩ ngợi nhiều được, lặp tức liều mạng tiến lên kéo hắn sang một bên.

Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, Phòng Xảo Nhi hoa dung thất sắc thoát ra từ sau lưng, sợ tới mức Diệp Vũ cũng là sắc mặt đại biến, vội vàng một phen nắm lấy đối phương tung ra phía sau.

Vạn Thanh Sam hạ thủ không lưu tình, khởi động phi kiếm liền nhanh chóng đâm tới, một chùm mưa máu vung qua, không ngờ lại xuyên thấu qua hông của Diệp Vũ.

Diệp Vũ rên khẽ một tiếng, thấy không ổn, liền dắt Phòng Xảo Nhi chạy theo hướng trên bờ biển. Mà phi kiếm xuyên qua cơ thể kia đột nhiên quay lại, lại từ sau lưng xuyên qua ngực của Phòng Xảo Nhi!

- Xảo Nhi...!

Diệp Vũ muốn rách cả vành mắt kinh hô một tiếng, lúc này hai chân rơi xuống đất, hắn dưới nỗi đau buồn phẫn nộ không dám chần chờ, ôm Phòng Xảo Nhi thôi thúc Thổ Độn Thuật, lập tức xuống đất song song đã mất đi thân ảnh.

Ba trưởng lão của Vạn gia vội vàng dùng thần thức dò xét bốn phía, vẫn không có thân ảnh của hai người, không làm gì khác hơn là ngừng tay ra, lại nhìn mặt của Vạn Thanh Sam không đổi sắc một mình đứng đấy run lên. Ba người không khỏi hai mặt nhìn nhau, người nào cũng không nghĩ tới ông ta không ngờ lại sẽ giết con gái ruột của mình!

..

Một chỗ trên bờ biển bên ngoài hai mươi dặm, hai người mình đầy vết máu ôm nhau.

Diệp Vũ ôm Phòng Xảo Nhi trong lòng, tiếng nói nghẹn ngào liên tục la hét:

- Xảo Nhi! Xảo Nhi nàng đừng dọa ta! Nàng không được có việc gì!

Hắn móc ra một lọ thuốc, vội vàng đút cho người con gái trong ngực, bất chấp đau xót, thôi thúc linh lực trong cơ thể, mãnh liệt đưa vào trong thân thể của Phòng Xảo Nhi.

- Nàng thật ngốc a! Nàng hiện giờ không khác gì người phàm, vì sao phải đi cứu ta? Vạn Thanh Sam giết ta không được, nàng không cần dùng tính mệnh cứu ta a! Nàng nếu có sơ suất gì, bảo ta phải làm gì bây giờ! Xảo Nhi! Nàng có nghe được ta nói không?

Mưa cùng nước mắt, nhỏ xuống trên gò má như ngọc của Phòng Xảo Nhi. Lông mi thật dài của nàng ta run rẩy, nàng mở mắt, ánh mắt như nhuận, hàm chứa một nụ cười vui mừng, nhẹ giọng nói ra:

- Không có huynh, muội phải làm gì bây giờ?

Phòng Xảo Nhi đã tỉnh, khiến cho Diệp Vũ mừng rỡ như điên, hắn không dám ở lâu trên bờ biển, vội vàng tế ra phi kiếm bay đi trên mặt biển mờ mịt.

Diệp Vũ vừa kiệt lực bay về phía trước, vừa dùng linh lực phong bế thương thế của Phòng Xảo Nhi. Vào lúc thể lực chống đỡ hết nổi, hai người liền rơi xuống trên một chiếc hải thuyền, thuận gió nhẹ nhàng lướt đi.

Phòng Xảo Nhi bị phi kiếm tổn thương đến tâm mạch, nếu không có linh lực của Diệp Vũ đang cật lực duy trì lấy sinh cơ của nàng ta, sợ là cô gái này đã chống giữ không được bao lâu.

Hai người không dám tới gần hòn đảo phụ cận Đại Hạ, sợ gặp sự đuổi giết của Vạn gia. Cứ tiếp như thế, đan dược trên người của Diệp Vũ mỗi ngày càng sử dụng hết, mà trên biển thiếu y thiếu dược. Hắn đau lòng và bất đắc dĩ, chỉ có thể liều mạng tu vi không được, một mặt dùng linh lực đến trì hoãn sinh cơ của Phòng Xảo Nhi đang mất đi.

Hai người trên biển trằn trọc sau hơn nửa năm, hai người tới Đại Thương. Đây là một địa phương linh khí bần cùng, không thích hợp tu sĩ sinh tồn. Mà thương thế của Phòng Xảo Nhi lại càng thêm nghiêm trọng. Trong lòng của Diệp Vũ nóng như lửa đốt, nghe được hạt điền phía tây của Đại Thương thừa thải linh ngọc, lại một lần nữa nảy mầm kỳ vọng.

..

Một đóa thanh vân chậm rãi rơi xuống, Diệp Vũ ôm thật chặc Phòng Xảo Nhi, thần sắc mệt mỏi. Tu vi của hắn sớm đã hạ xuống Luyện Khí kỳ, không thể ngự kiếm phi hành, lại cũng may có Bích Vân sa, tiết kiệm được rất nhiều nỗi cực khổ đi đường. Chỉ có điều thời gian dài phi hành, khiến cho hắn cảm thấy không dễ chịu.

- Vũ huynh! Huynh nghe xem tiếng gió này như khóc như gào vậy, không biết có bao nhiêu du hồn ở chỗ này khóc rồi!

Phòng Xảo Nhi nằm trong ngực của Diệp Vũ, một gò má ngọc hoàn mỹ, lại xuất hiện thêm vẻ xám xanh.

- Chỉ là tiếng gió quỷ dị chút ít, Xảo Nhi chớ sợ! Ta và nàng nghỉ ngơi một chút lại đi tiếp!

Diệp Vũ ngồi trên một tảng đá lớn, ôm thật chặc người trong ngực không nguyện buông ra.

Phòng Xảo Nhi dựa vào trước ngực của Diệp Vũ, lộ ra nụ cười không màng danh lợi, vô lực nói ra:

- Ở trong ngực của huynh, ta không sợ!

Nàng ta suy yếu khép lại ánh mắt, nhẹ giọng nỉ non:

- Gặp Vũ huynh, là chuyện may mắn lớn nhất trong cuộc đời này của Xảo Nhi!

- Xảo Nhi mệt rồi à? Ngủ đi! Đến hạt điền quốc kia, đã có linh thạch, liền sẽ có tu sĩ và Tiên môn, Xảo Nhi có thể cứu được rồi!

Diệp Vũ không còn tuấn lãng như ngày xưa nữa. Hắn lúc này đầy mặt tiều tụy, duy có quang mang cố chấp vẫn đang nhảy nhót bên trong ánh mắt.

Gương mặt mệt mỏi của Phòng Xảo Nhi, như lời nói mê trong mộng...

- Muội mệt rồi! Nhưng mà muội không nỡ rời xa Vũ huynh a! Có người gọi muội đấy...

Mang theo vô hạn yêu thương, nhẹ nhàng dùng cằm vuốt ve người trong ngực, Diệp Vũ nhẹ giọng an ủi:

- Xảo Nhi nhất định sẽ khá hơn! Nàng là thê tử của ta, là tình cảm chân thành cuộc đời này của ta! Ta cũng đành rời xa nàng a... ! ?

Thời gian dài bôn ba khiến thể xác và tinh thần của người ta mệt mỏi đến cực điểm. Diệp Vũ trong hoảng hốt lại bỗng cảm thấy thêm vài phần bất an! Tim của hắn đột nhiên đập nhanh hơn, tiếng nói run rẩy, lại không dám lớn tiếng:

- Xảo Nhi... ? Xảo Nhi? Nàng tỉnh lại đi! Nàng không được đi! Xảo Nhi! Nàng không thể đi a... !

Diệp Vũ nhảy lên như điên, linh lực trong lòng bàn tay dốc sức tuôn tới Phòng Xảo Nhi trong ngực.

- Xảo Nhi! Tỉnh lại... !

Diệp Vũ cũng không kiềm chế được khủng hoảng trong lòng, hắn gào thét lớn, mở to hai mắt nhìn người trong ngực.

Phòng Xảo Nhi không tỉnh lại nữa! Hàng mi thật dài còn đọng một giọt nước mắt trong suốt. Khóe môi còn lưu lại một chút nụ cười. Chỉ có điều, giai nhân phương hồn đã qua đời!

- Phù phù...

Diệp Vũ thất hồn lạc phách quỳ xuống hai gối, ôm thật chặc người trong ngực. Hắn nhếch to miệng, nghẹn ngào không tiếng động, nước mắt im lặng chảy xuống!

Xảo Nhi! Nàng vì cái gì bỏ ta mà đi? Nàng sao nhẫn tâm bỏ ta mà đi chứ?

Xảo Nhi! Đều là ta không tốt! Ta không thể bảo vệ nàng chu toàn. Ta không thể trị lành thương thế của nàng, ta nguyện chết thay nàng!

Xảo Nhi! Nàng trở về! Nàng trở về a... !

- Ô ô...!

Trong Loạn Hồn cốc, duy có tiếng gió thê lương không ngừng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.