Vô Tiên

Chương 623: Có tính không tốt... (2)



Lâm Nhất trên cây biến mất thân hình, ngưng mắt quan sát xuống phía dưới, không khỏi lộ ra nụ cười. Thì ra một người trong đó không ngờ lại là Phan Văn Hiên, và một người trẻ tuổi ăn mặc giống nhau, hai người đang cười nói, căn bản không cảm thấy trên cây ở đỉnh đầu có người.

Lâm Nhất không nghĩ tới chia tay mấy tháng lại gặp được đối phương, hắn đè xuống ý nghĩ hiện thân nhận nhau, bèn núp ở trên cây nghe cuộc đối thoại của hai người.

- Sư huynh! Tiên phường ấy cách tông môn bao xa?

Phan Văn Hiên một thân áo xanh, bên hông treo túi càn khôn và một mảnh ngọc bội, khí sắc không tệ.

Một người nam nhân khác là sư huynh mới quen bên trong tông môn của Phan Văn Hiên, tên là Phú Bình, là tu vi của Luyện Khí tầng bốn. Người này hơn 20 tuổi, dáng người có chút gầy yếu, lại có vẻ rất linh hoạt. Hai con ngươi nhô ra xoay mồng mồng hết nhìn đông tới nhìn tây. Hắn cười hì hì nói với Phan Văn Hiên:

- Đi lần này bất quá là hai trăm dặm, không tính là xa. Nếu không phải huynh đệ ta và ngươi hợp ý, ta không lén lút dẫn ngươi đi đâu! Trong hàng đệ tử mới nhập môn của Ẩn Nguyên tông, ngươi có thể là người đầu tiên biết địa phương kia đấy, quay về cũng đừng nói năng lung tung a! Đệ tử tu vi thấp là không được đi tiên phường đấy, để trưởng bối trong tông biết, tránh không được phải bị trách phạt.

Phan Văn Hiên cảm kích chắp tay một cái với người nọ, nói ra:

- Vậy thì đa tạ sư huynh chiếu cố rồi!

Sau khi hắn nói tiếng cám ơn, hắn lại mang khẩu khí nghi vấn xin chỉ giáo nói:

- Chỉ có điều, vì sao đệ tử tu vi thấp không cho phép đi tiên phường đó chứ?

Phú Bình lắc đầu, hơi không kiên nhẫn nói ra:

- Còn không phải một số đệ tử có tu vi thấp bên trong tông môn vô cớ mất tích vài người sao. Các trưởng bối trong tông bấy giờ mới đại kinh tiểu quái. Yên tâm đi! Có ta là sư huynh của ngươi ở đây, đi tới bình an!

Ohan Văn Hiên nghe vậy, lộ ra thần sắc chần chờ, hắn còn muốn hỏi thêm mấy câu, lại sợ đắc tội vị sư huynh này, dưới chân trù trừ, vẫn đi theo.

Lâm Nhất trên cây nhíu mày, lại suy nghĩ một chút tới địa đồ của Quy Linh cốc, Ẩn Nguyên tông đang ở phụ cận cách đó không xa. Xem ra Phan Văn Hiên thật sự gia nhập Tiên môn này, thật ra là việc tốt, nhưng mà người sư huynh kia của hắn lại làm cho người ta nhìn không thoải mái. Ngẫm nghĩ, hắn vẫn không hiện ra thân hình, mà lặng lẽ đi theo. Tiên phường sao?

Hai người trước mặt đi cũng không nhanh, Lâm Nhất liền từ từ một hai đi theo sau. Như thế sau khi đi gần trăm dặm lộ trình, hai người quẹo vào một hẻm núi, lại đi về phía trước hơn mười dặm, trong lòng của Phan Văn Hiên sinh ra một chút bất an, cười theo nói với Phú Bình:

- Sư huynh! Tiên phường sao lại tọa lạc ở một nơi hoang vắng như thế, không phải là đi nhầm đường rồi a?

- Sao ngươi nói nhảm nhiều như vậy!

Lời nói của Phú Bình đột nhiên trở nên cứng rắn, theo trong ánh mắt thoáng hiện một chút lệ sắc, hắn không nhịn được thúc giục:

- Mau cùng ta đi, trước mặt là đến rồi!

Sư huynh ngày thường luôn luôn ôn hòa đối xử với mọi người, đột nhiên thay đổi bộ dáng. Phan Văn Hiên giật nảy trong lòng, không kìm nổi dừng bước lại.

- Vì sao dừng lại?

Phú Bình đã nhận ra phía sau lưng dị trạng, thần sắc của hắn càng thêm hung hăng.

Phan Văn Hiên cười mạnh nói ra:

- Cái này... Người sư huynh này a! Ta còn có chút việc riêng. Bằng không. . . bằng không ta và ngươi ngày khác lại đi được không? Vị sư đệ kia ta... xin lỗi trước không tiếp được rồi!

Phan Văn Hiên nói xong, hắn bất an nhìn chằm chằm đối phương, bước chân lui về phía sau đi.

Phú Bình xoay người lại, có chút kinh ngạc nhìn Phan Văn Hiên, lập tức vang lên tiếng cười lạnh, nói ra:

- Sư đệ! Ngươi đây là đùa bỡn sư huynh ta hả! Đường đi xa như vậy, giữa đường nói không đi là không đi sao! Ngươi thật không sợ sư huynh ta trở mặt hả?

Việc đã đến nước này, trong lòng của Phan Văn Hiên đã đoán ra chút ít dụng ý của đối phương! Hắn âm thầm hối hận rất nhiều, nhưng cũng sợ tới mức mặt xám xịt như màu đất. Tri nhân tri diện bất tri tâm, không nghĩ tới giữa sư huynh đệ cũng sẽ hãm hại lẫn nhau.

- Sư huynh! Ta ngày thường đối với ngươi cũng không có lòng bất kính a! Nể tình sư huynh đệ ta và ngươi một cuộc, xin bỏ qua cho người sư đệ này được không?

Trong lòng còn có một chút may mắn, Phan Văn Hiên van nài cầu khẩn.

- Ha ha! Sớm nghe nói ngươi là đến từ gia tộc tu sĩ, xem ra tài sản rất phong phú. Ngươi mau giao ra đồ tốt trên người đi! Sư huynh ta liền mở một mặt lưới thả ngươi!

Phú Bình dương dương đắc ý nói.

Trên mặt của Phan Văn Hiên, nỗi khổ có thể vặn ra nước. Bản thân mình một cái gia tộc tu sĩ lạc phách, còn có thể bị người đố kỵ. Thôi! Ta đánh không lại ngươi, hay là tránh ra xa là tốt nhất, chỉ cần về tới tông môn liền vô sự! Nghĩ đến đây, hắn không dám chần chờ, quay đầu liền chạy.

Phú Bình mang theo nụ cười với giọng mỉa mai, vẫn chưa đuổi theo. Ngay sau đó liền có ba đạo nhân ảnh chạy vọt ra, vừa đúng lúc ngăn cản đường đi của Phan Văn Hiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.