Vô Tiên

Chương 624: Bạn bè cùng quê hương... (1)



... ... ... ...

Không nghĩ tới đối phương còn có đồng bạn ở chỗ này mai phục, Phan Văn Hiên kinh hãi thất sắc, trong lòng buồn bã hô một tiếng, xong rồi!

Người tới là ba tên hán tử bộ mặt dữ tợn, ăn mặc khác nhau, đều cầm trong tay pháp khí. Người cầm đầu là một tu sĩ Luyện Khí tầng bảy, hai tên còn dư lại cũng đều là tu vi của Luyện Khí tầng năm. Ba người này hiển nhiên cùng một nhóm với Phú Bình. Sau khi bọn họ chặn lại Phan Văn Hiên, một người trong đó cười nói:

- Tiểu tử ngươi trái lại thông minh đấy, thiếu chút nữa để ngươi chạy mất rồi!

Người còn lại nói ra:

- Phú Bình, ngươi dẫn tới tên tiểu tử này tu vi thấp như vậy, trên người có món gì béo bở không chứ?

Phú Bình nở nụ cười một tiếng, chắp tay với ba người một cái nói ra:

- Tiểu đệ bái kiến ba vị đại ca. Tiểu tử này là tu sĩ đến từ gia tộc, mặc dù có chút nghèo khó, nhưng cũng rộng rãi hơn một chút so với tu sĩ tầm thường.

Phan Văn Hiên vội đi vòng quanh, bộ mặt đưa đám và bi ai như kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay. Tu vi của hắn tuy thấp, có chút không rõ thị phi, lại không phải không hề kiến thức. Phú Bình tụ tập mấy tán tu này làm nghề cướp đường, là bất kể như thế nào sẽ không lưu lại người sống.

Phan Văn Hiên áo não bản thân mình có mắt không tròng, chỉ vào Phú Bình mắng:

- Tên tiểu nhân nhà ngươi, uổng cho ta còn gọi ngươi một câu sư huynh! Cử chỉ vô lương này của ngươi không sợ tông môn trách phạt sao?

Bộ dạng hít thở dồn dập của Phan Văn Hiên gọi đến một loạt âm thanh cười nhạo, Phú Bình cười quái dị nói:

- Lão tử làm là thủ đoạn hủy thi diệt tích, tông môn há có thể biết được manh mối trong đó sao.

- Ha ha! Trách thì trách Ẩn Nguyên tông thu đồ đệ không nghiêm, bằng không tiểu tử Phú Bình này cũng không trà trộn vào được.

Một người cười nói suồng sã tứ phía.

Tên tán tu tầng bảy tu vi kia lười biếng nói ra:

- Chúng ta đều là người cơ khổ không chỗ nương tựa, lại không có Tiên môn có thể dựa vào, không tranh giành chút linh thạch cũng không tiếp tục tu luyện được! Coi như tiểu tử nhà ngươi xui xẻo, động thủ!

Nghe tiếng, ba người còn lại tế ra phi kiếm, liền muốn trảm sát Phan Văn Hiên.

Lúc này Phan Văn Hiên đã không sanh được nửa điểm lòng kháng cự. Tu vi của bốn người đối phương cao hơn quá nhiều, bất kỳ một người đều không phải là hắn có thể ứng phó, nghển cổ liền giết chính là kết quả duy nhất.

Lúc này, Lâm Nhất ẩn thân cách đó không xa, lộ ra thần tình không thể tưởng tượng nổi. Hắn thực tế không nghĩ tới, giữa tu sĩ lại cũng có kim minh cẩu đạo, làm ra sự tình giết người cướp của như thế. Phan Văn Hiên cùng hắn có chút giao tình, không thể thấy chết mà không cứu được.

Bốn người đảo mắt liền xông tới, Phan Văn Hiên sắp nhắm mắt chờ chết, trong sân đột nhiên dấy lên một quả cầu lửa.

..

Đối phương ra tay rồi! Nỗi sợ hãi của nội tâm khiến cho vào lúc Phan Văn Hiên sắp sửa lên tiếng kinh hô, lại kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

Hỏa cầu kia không ngờ lại dấy lên từ trên người của tên tán tu cầm đầu kia, chỉ có điều trong nháy mắt, người này liền hóa thành một đống tro bụi. Ba người Phú Bình thấy thế cũng là khuôn mặt kinh ngạc, nhất thời bất chấp đối phó Phan Văn Hiên, hai mặt nhìn nhau, đây là thế nào?

Lại một ánh lửa dâng lên trên người một người, hai người còn lại sợ tới mức nhảy dựng lên, người kế tiếp bị đốt nói không chừng chính là mình.

- Có người đánh lén!

Sau khi nghe được tiếng la của đồng bạn, trong lòng của Phú Bình một kích linh, lúc muốn chạy trốn, phía sau lưng truyền đến một tiếng kêu thảm, sợ tới mức hắn sợ vỡ mật, vội vàng tung người nhảy ra xa. Thế nhưng dưới chân chưa rơi xuống đất, chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng một trận, một bóng người đã ngăn trước mặt của hắn.

Kinh biến thay nhau nổi lên, khiến cho Phan Văn Hiên ngẩn người, nhưng mà vào lúc hắn gặp được thân ảnh kia đột nhiên xuất hiện, hắn vui mừng không thôi hét to lên:

- Lâm đạo hữu!

Chính là Lâm Nhất chạy tới, lấy thần thức của hắn mạnh hơn Luyện Khí tu sĩ rất nhiều, hắn thi triển Ẩn Thân Thuật, bốn người này căn bản chưa từng phát hiện. Hắn nhân cơ hội tế ra Xích Viêm kiếm, sau đó đánh lén ba người, lại ngăn cản Phú Bình chạy trốn.

Lâm Nhất gật đầu chào hỏi Phan Văn Hiên, ánh mắt lại chuyển về phía Phú Bình trước người, lay động một hồi Xích Viêm kiếm trong tay, cười lãnh đạm nói ra:

- Chớ vội đi a! Đợi ta hỏi ngươi nói mấy câu cũng không muộn. Bất quá, nếu có nửa câu không thật, đừng trách ta hạ thủ vô tình!

Phú Bình khẽ đảo mắt, thầm nghĩ còn có mấy phần thắng trốn chạy, nhưng ba đồng bạn của mình cũng thành tro bụi, khiến cho người ta không rét mà run. Hắn chần chừ một lúc, vội vàng lau một cái mồ hôi lạnh trên trán, nặn ra khuôn mặt tươi cười nói ra:

- Không biết đạo hữu muốn hỏi gì, tại hạ biết thì nói hết không giữ lại!

Mặc dù không biết Lâm Nhất vì sao lại xuất hiện ở chỗ này, còn cứu mình, Phan Văn Hiên vẫn yên lòng, đi tới đứng bên cạnh. Vốn muốn quở trách Phú Bình mấy câu, rồi lại không biết Lâm Nhất có dụng ý gì, hắn chỉ có thể hận hận phun nước bọt, tỏ vẻ phẫn hận!

- Một tán tu như ngươi vậy, trong Quy Linh cốc còn có bao nhiêu? Còn tiên phường mà ngươi nói rốt cuộc ở đâu?

Giọng của Lâm Nhất rất hiền hoà, khiến cho Phú Bình ngầm chứa thêm vài phần may mắn, hắn vội đáp:

- Nơi này có rất nhiều tán tu, rốt cuộc có bao nhiêu người, ta thực sự không nói ra được. Tiên phường cách đây trăm dặm, bất quá, nó ở một hướng khác.

Phan Văn Hiên ở một bên không nhịn được hừ một tiếng.

Lâm Nhất nhíu mày, hỏi:

- Tán tu giết người giựt tiền như ngươi có bao nhiêu? Còn nữa, cái tiên phường mà ngươi nói, vì sao không có người biết đến?

Phú Bình cẩn thận nhìn sắc mặt của đối phương, trả lời bất an:

- Giết người giựt tiền... ? Giữa tu sĩ... không phải một mực như vậy sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.