Vô Tiên

Chương 628: Biết không đáng sợ... (1)



... ... ... ...

Lão giả và nam nhân trẻ tuổi kia, đối với Lâm Nhất mà nói cũng không xa lạ. Một người là trưởng lão của Vạn gia, đã từng theo Vạn Thanh Sam đi tới tiểu điếm ven đường bên ngoài Xích Hà Lĩnh, một trong ba người vây công Diệp Vũ, liền có người này. Người tuổi trẻ hẳn là con trai của Vạn Thanh Sam, tên là Vạn Tử Bình, tu vi của Luyện Khí tầng tám.

Nhưng mà cô gái yêu mị kia là người nào, ba người này muốn đi phương nào, không phải người khác biết được rồi.

Lâm Nhất hiểu được, nếu như vừa rồi bị đối phương nhận ra, trưởng lão của Vạn gia nhất định sẽ không bỏ qua cho mình. Giữa Vạn gia và hắn, vốn là một mối thù hận không giải thích được, nhưng mà Diệp Vũ bỏ mình và bản thân hắn bị thương nặng, khiến cho trận thù hận này đã trở nên không chết không thôi. Còn nhiều thời gian, món nợ này từ từ cũng được a! Diệp Vũ tiền bối, ngài hãy yên tâm! Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ khiến Vạn gia gieo gió gặt bão!

Lâm Nhất kết giao Diệp Vũ, đơn thuần chỉ là tình cờ. Một thanh Lang Nha kiếm đi qua vô số vạn dặm, làm cho trăm năm tình cừu của hắn và đối phương dính líu cùng một chỗ. Hắn cảm niệm tình thâm ý trọng của Diệp Vũ cùng Phòng Xảo Nhi, càng vì chuyên tình và cố chấp đả động của ông ta. Đối phương không chỉ cứu mạng của mình, còn nhờ vả sự tình sau lưng.

Nguyên do của cử động lần này có lẽ là hai bên gặp nhau hợp ý, có lẽ là sự bất đắc dĩ của đối phương trước khi lâm chung, về phần rốt cuộc như thế nào, Lâm Nhất không nguyện suy nghĩ nhiều. Hai người tuy chỉ là gặp nhau vài lần ngắn ngủi, nhưng có người lấy cái chết cần nhờ, như thế vẫn chưa đủ sao?

Sau khi Lâm Nhất đi ra khỏi cái tiên phường bí ẩn kia, xác nhận bốn phía cũng không người bám đuôi theo dõi, hắn mới thi triển ngự phong thuật chạy thẳng đường về phía trước.

Nửa tháng sau, trước mặt của Lâm Nhất xuất hiện một cái thị trấn, đây cũng là Đan Dương trấn bên ngoài Chính Dương tông.

Lâm Nhất đi lại trên đường phố của Đan Dương trấn, nhìn cửa hàng hai bên san sát, còn có tiếng huyên náo mơ hồ truyền đến trong tửu lâu và quán trà náo nhiệt, khiến cho hắn thoáng như đưa thân vào Thái Bình trấn xa xôi ấy.

Trong dòng người lui tới bên mình, có tu sĩ cũng có người phàm. Vô luận là tu sĩ hay người phàm, đều thần thái tự nhiên. Đây hết thảy khiến cho Lâm Nhất kinh ngạc không thôi. Không nghĩ tới trong Quy Linh cốc còn có nhiều người phàm như vậy, nhưng mà nghĩ tới những gia tộc ẩn thân trong núi sâu kia, hắn lập tức bình thường trở lại.

Tu sĩ cũng có người thành gia, tử nữ chưa chắc đều là tu sĩ. Tình hình trên Đan Dương trấn xem ra đã là như thế. Trong những tu sĩ và phàm tục này, giữa họ lẫn nhau có thể bình an vô sự, hiện ra một cảnh tượng hòa thuận, vẫn khiến cho người ta nhìn thấy vui vẻ. Ít nhất trong lòng của Lâm Nhất, đối với cái gọi là người phàm cũng không có ý khinh thị.

Trong chốc lát trên đường đi dạo, Lâm Nhất ngẩng đầu thấy phía trước là một nhà cửa hàng bánh bao, hắn lững thững đi vào. Cửa hàng rất nhỏ, chỉ có hai, ba cái bàn thấp. Hai vợ chồng ông lão canh chừng cạnh bếp lửa trước cửa. Một cái lồng hấp được mở ra bốc hơi nóng, ngẫu nhiên có người qua đường bỏ lại hai tiền lẻ, hai ông bà lão lập tức khuôn mặt tươi cười, ân cần lấy bánh bao vừa ra khỏi lồng. Cái bánh bao đó được bao lấy bởi một loại Bồ Diệp màu xanh biếc, càng lộ ra hương thơm mê hoặc người ta.

Bên trong cửa hàng chỉ có một vị thực khách, là lão giả mặc quần áo tầm thường. Có người ngồi trên chiếc bàn thấp bên cạnh, khóe mắt ông ta cũng không nâng lên, hãy còn ăn bánh bao trong tay.

Lâm Nhất nhìn thoáng qua lão giả kia, vẫn chưa để trong lòng, đã muốn lấy một lồng bánh bao thưởng thức. Bánh bao ngon, cũng nếm không ra là nhân bánh gì. Hương vị ngọt ngào mà hắn ăn được, liền gọi đó là mỹ vị!

Hai vợ chồng già gặp khách tán dương, trong lòng thụ dụng, lại đưa lên một đĩa thức ăn. Vào lúc Lâm Nhất ăn cao hứng, hắn tháo xuống cái hồ lô rượu bên hông, hớp một ngụm ngon lành.

- Tiểu tử, Tử Kim Hồ Lô không tệ nha!

Lão giả bên cạnh bỗng nhiên không đầu không đuôi thốt ra một câu.

Lâm Nhất đã lâu chưa từng thoải mái như thế, vào lúc hắn đang muốn thưởng thức chút thức ăn được lão chưởng quỹ tặng, nghe một câu nói như vậy, trong lòng ngẩn ra, ánh mắt chứa kinh ngạc nhìn vị lão giả có tướng mạo xấu xí kia.

Tử Kim Hồ Lô bị người nhận ra cũng không có gì, nhưng mà Lâm Nhất vào lúc này, tướng mạo vẫn là bộ dáng người trung niên. Cách xưng hô tiểu tử này hiển nhiên là nói với hắn. Lão giả này có thể nhìn thấu Huyễn Linh thuật hay sao?

Lâm Nhất không khỏi buông đũa xuống, quan sát đối phương lần nữa.

Lão giả toàn thân tạo sắc bố y tầm thường, râu tóc xám xịt, khuôn mặt gầy guộc, toàn thân cũng không có chỗ thần kỳ, cũng không có bất kỳ linh khí ba động, nhìn thế nào cũng không giống người tu sĩ.

- Đừng suy nghĩ mò mẫm nữa, lão phu từng tuổi này, gọi ngươi một tiếng tiểu tử cũng không có gì.

Lão giả lại nuốt vào một cái bánh bao, rất hài lòng vỗ vỗ bụng, lẩm bẩm:

- Thịt của sơn tê này làm thành bánh bao, quả thực rất ngon! Lão phu cũng đã lâu chưa từng ăn rồi! Ham muốn ăn uống vẫn khó có thể dứt bỏ a!

- Vị khách quan này thật là kiến văn rộng rãi! Thịt của sơn tê này là tiểu tử nhà ta đưa tới, người bình thường chỉ biết là bánh bao ăn ngon, lại đoán không ra là nhân bánh được làm bằng gì!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.