Vô Tiên

Chương 642: Cửu Long Tỏa Viêm... (1)



... ... ... ...

Bên trong gian phòng đá, một vị Trúc Cơ tu sĩ dẫn theo mấy Luyện Khí đệ tử, đang mượn nhờ đầu rồng của Tỏa Viêm trận, chế tạo pháp khí.

Vị Trúc Cơ tu sĩ kia một đầu tóc trắng, tinh thần quắc thước, là vị Trúc Cơ tu sĩ thứ ba của Thiên Cơ các, tên là Giản Dĩ. Người này là một người mà Lâm Nhất đã gặp nhiều lần nhất trong gian phòng đá, phần lớn đều là do ông ta dẫn theo đệ tử tới đây. Mỗi lần chỉ đạo đệ tử đều có chút chuyên chú, hẳn là một vị tiền bối thích lên mặt dạy đời, khiến cho người ta kính trọng.

Đầu rồng phun ra một đạo hỏa diễm, Giản Dĩ đã hai tay nâng lên, mấy đồ vật bộ dáng hòn đá liền bay đến bên trên hỏa diễm. Theo ông ta liên tiếp đánh ra thủ quyết, hòn đá lập tức trở thành một đoàn hỏa diễm sềnh sệch mà không ngừng khiêu động, ánh lửa chiếu rọi trên mặt Giản Dĩ cùng đệ tử bên cạnh ông ta, có ung dung, cũng có thần sắc hưng phấn và khâm phục.

Theo Giản Dĩ biến hóa thủ quyết, đoàn hỏa diễm kia thiêu đốt, phun tung toé, dần dần biến thành một đoàn thủy ngân lóng lánh quang mang, trong ngọn lửa bên trên miệng rồng, lưu động không ngừng. Sau chốc lát, thủy ngân quang mang dần dần mờ đi, thứ gì đó như giọt nước mưa kia theo thủ quyết của Giản Dĩ thao khống, chậm rãi biến thành bộ dáng một thanh tiểu kiếm.

- Quát!

Giản Dĩ gào to một tiếng, trận pháp do thủ quyết diễn dịch ra, chỉ ở trước mặt ông ta một thoáng, liền đột nhiên bay vào tiểu kiếm.

Trên gương mặt đỏ của Giản Dĩ lộ ra nụ cười, dưới chân giẫm hòn đá nhô ra cạnh đầu rồng, hỏa diễm trong miệng rồng lập tức dập tắt. Ông ta cười lớn một tiếng:

- Ha ha! Xong rồi!

Thuận theo điểm ngón tay một cái, tiểu kiếm màu trắng bạc đó phát ra một tiếng vui sướng vù vù, sau khi bay một vòng nhẹ nhàng trong gian phòng đá, bèn trở xuống đến trên tay.

Các đệ tử phát ra tiếng khen ngợi tấm tắc, khiến cho Giản Dĩ lộ ra nụ cười vui vẻ. Ông ta cầm phi kiếm vừa mới luyện chế, tay vuốt râu bạc trắng cười nói:

- Lúc phân biệt khoáng thạch, thao khống thần thức, thành thạo trận pháp, luyện chế hỏa hầu vân vân, đều là học vấn. Mấy khối khoáng thạch, nếu không phải trải qua liệt hỏa bách luyện, bỏ đi cái tạp giữ lại cái tinh, thì không thể trở thành kiếm phôi; không phải trải qua pháp thuật gia trì, khiến cho nó được phú dư linh động chi khí mà có cơ hội thông thiên địa, thì không thành pháp khí.

Buổi nói chuyện của Giản Dĩ, nghe được các đệ tử liên tục đồng ý.

- Được rồi! Học để mà dùng, còn phải quen tay hay việc, mới có thể học cho mình sử dụng! Từng người tập luyện một phen đi!

Giản Dĩ vung tay lên, vui vẻ mà nhìn các đệ tử công việc lu bù lên.

Trong sơn động sâu mười hai mươi trượng bên dưới, Lâm Nhất nghiêng đầu, lẳng lặng lĩnh hội từng cái thủ quyết của Giản Dĩ, đợi tới thời điểm ông ta chỉ đạo đệ tử bình luận nội dung quan trọng, cũng có chút thỏa mãn lộ ra nụ cười.

Hai tháng đến nay, vào lúc mỗi một vị tu sĩ luyện khí trong gian phòng đá, Lâm Nhất đều không quên tử tế nghiền ngẫm, rất có thu hoạch. Nếu không có luyện khí pháp môn ở trong tay, hắn sớm đã mong chờ muốn thử. Hoặc có thể vào lúc gian phòng đá không có người, có thể thử khôi phục Lang Nha kiếm. Chỉ có điều việc khôi phục Linh khí sợ rằng sẽ không dễ dàng như thế, hắn vẫn chưa thấy qua Giản Dĩ luyện chế Linh khí, không khỏi hơi có tiếc nuối.

Lâm Nhất đi ra sơn động, đi tới cạnh thang đá bên cửa động, phía trên đi thông gian phòng đá, phía dưới lại không biết đi nơi nào. Nhiều ngày tháng tới nay như vậy, chỉ lo tu luyện, lại không nhúc nhích qua tâm tư khác. Giờ này « Chính Dương tâm pháp » cũng đến tầng bảy, không biết uy lực của Kim Long thủ như thế nào. Nghĩ đến đây, Lâm Nhất không khỏi lòng ngứa ngáy khó nhẫn nại. Thế nhưng trong động đều bị trận pháp thủ hộ, hắn không dám vọng động, sợ rước lấy chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.