Vô Tiên

Chương 647: Họa nổi lên... (2)



Sư phụ của Trúc Cơ kỳ tu sĩ, còn lấy bổn các tự xưng, người này nhất định là tổ sư của Kim Đan kỳ không thể nghi ngờ. Sau khi Lâm Nhất đoán ra thân phận của đối phương, hắn lại có thể nào không sợ. Nếu không có cố kỵ trận pháp trong vách động và dung nham dưới đất, hắn thật sớm thi triển Thổ Độn Thuật rời đi rồi.

Nhưng hôm nay chỉ có thể ỷ vào Tứ Tượng Kỳ che dấu bộ dạng, khiến cho Lâm Nhất cảm thấy vạn hạnh chính là, sư phụ của Trịnh Nguyên vẫn chưa lưu ý nhiều đối với động huyệt, nếu không, hắn cũng không nghĩ đến Tứ Tượng Kỳ có thể tránh thoát được thần thức của Kim Đan tổ sư. Nếu thật sự là như thế, hôm nay chọc ra cái sọt có thể to lắm.

Một nơi tu luyện của tông môn trưởng bối, một cái động huyệt bí ẩn không muốn người biết, lại xuất hiện một tên ngoại môn đệ tử vừa mới vào môn không lâu. Lâm Nhất hắn chính là cả người mọc đầy khóe miệng cũng nói không rõ ràng ý đồ đến, càng chưa nói, còn có một thanh Kim Long kiếm tham ăn đang núp trong nham thạch không nguyện đi ra.

Ánh mắt của Trịnh Nguyên quét qua chỗ ẩn thân của Lâm Nhất, dừng lại một chút, lại dời về trong nham thạch lửa đỏ. Lâm Nhất thấy thế âm thầm kêu khổ, oán giận nói, người này còn muốn phiền toái hơn so với vị Kim Đan tổ sư kia. Ngươi muốn tu luyện thì tu luyện đi, xem xét lung tung cái gì chứ? Kim Long kiếm ơi Kim Long kiếm, ngươi cũng đừng vào lúc này bỗng xuất hiện, bằng không ta thật sự không cần ngươi nữa!

Nỗi lo lắng của Lâm Nhất cũng không phải là không có nguyên do. Có lẽ là Trịnh Nguyên ở chỗ này tu luyện mấy lần, hắn quen thuộc hơn về hết thảy bên trong đọng huyệt này so với Lâm Nhất, đã mơ hồ cảm nhận được linh khí bên trong động huyệt có chút rối loạn, nhưng cũng nhất thời khó hiểu nội tình.

Trịnh Nguyên nhớ tới lời nhắn nhủ của sư phụ, bèn đè xuống nghi vấn trong lòng, hắn vẫn đàng hoàng tĩnh tọa tu luyện.

Trong Tứ Tượng Kỳ trận, Lâm Nhất khoanh chân chống cằm, gương mặt khổ tương. Có Trịnh Nguyên ở đây, hắn cũng không dám nhúc nhích, càng không còn tâm tư tĩnh tu. Chỉ có điều không ngừng tính toán, nếu như Kim Long kiếm ở chỗ này đảo loạn, bản thân mình phải ứng đối ra sao?

Sau bảy ngày, Lâm Nhất tìm ra một viên Ích Cốc đan nuốt xuống, may mắn mà Trịnh Nguyên không phải không có u oán nhìn phía xa. Kim Long kiếm thủy chung không lộ mặt, quả thực đáng được ăn mừng. Thế nhưng người này ngồi xuống chính là bảy ngày, bản thân mình cứ như vậy đỏ mắt theo hắn trông mong, động cũng không dám động, đây coi là chuyện gì chứ?

Trịnh Nguyên có người đi cùng, dĩ nhiên không biết Lâm Nhất buồn bực trong lòng. Chỉ có điều, hắn lúc này cũng khó có thể tâm tình lắng xuống.

Trịnh Nguyên bùng phát nhiều điểm khả nghi, mang theo thần sắc khó hiểu mở mắt, mang ánh mắt hồ nghi nhìn về phía dung diễm bên ngoài mấy trượng.

Mấy lần trước lúc tu luyện, hấp nạp linh khí có chút dễ dàng, nhưng mà lần này lại khác biệt. Không biết nguyên nhân gì, linh khí trong địa huyệt vẫn còn, lại cực kỳ rối loạn không chừng, bất kể cực khổ như thế nào, linh khí cũng rất khó vào cơ thể. Linh khí nồng đậm trong nham thạch cũng mỏng manh rất nhiều, cái này cũng chưa tính, linh khí trong địa huyệt cũng không ngừng vọt tới dưới đất, lại đang làm gì vậy?

Trịnh Nguyên cảm thấy mình đã thành bảy ngày vô dụng công, cũng không ngồi được nữa. Tình hình quỷ dị trong địa huyệt chỉ có bẩm rõ với sư phụ. Nếu như gặp những trưởng bối khác tới đây, vì vậy mà trách lên đầu của mình thì thật là oan uổng! Hắn làm người nhạy bén, làm việc quyết đoán, quan tâm đến điều này không do dự nữa, đứng dậy liền đi tới một nơi, trong thủ quyết kết động, cột sáng nhoáng lên một cái, lập tức đã mất đi thân ảnh trong địa huyệt.

Đi rồi sao? Lâm Nhất đứng trong Tứ Tượng Kỳ trận, tâm tồn nghi ngờ, vẫn không dám nhúc nhích. Lại một lát sau, xác nhận đối phương thật sự rời đi, hắn lập tức nhảy dựng lên, thuận tay thu hồi cờ trận, bước nhanh đi tới chỗ mà Trịnh Nguyên rời đi, cúi người nhìn kỹ.

Cách bên cạnh mấy trượng, trên đất đỏ thẫm lại có một cái trận pháp đồ án, 6 cái cột đá hơi chút nhô ra chia làm bốn phía, làm thành một địa phương có kích cỡ khoảng ba thước. Lâm Nhất thấy cột đá nhô ra đó, tâm niệm vừa động, lại vô hạ cố cập, xoay người chạy tới gần dung nham diễm lưu chỗ Kim Long kiếm.

Kim Long kiếm còn nằm trong nham tương sâu không thấy đáy, không ngừng nghỉ cắn nuốt linh khí.

Lâm Nhất nhíu mày, dùng thần thức thử thao khống Kim Long kiếm, vẫn như cũ không có động tĩnh gì. Sớm đã phát giác được linh khí bên cạnh dị thường, cộng thêm Trịnh Nguyên đột nhiên rời đi, trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu lại tiếp tục đi nữa, không biết sẽ xảy ra chuyện gì!

- Kim Long kiếm, ngươi không đi, ta đi!

Lâm Nhất bị ép bất đắc dĩ, hô lên một tiếng trong nham thạch, tế ra Bích Vân sa liền vọt lên. Chỉ chốc lát sau liền đến cửa động lúc tới. Hắn lòng có không đành, sau đó vừa oán hận quay đầu lại nhìn xuống phía dưới một cái, thân thể nhảy lên, lập tức biến mất thân hình, men theo sơn động thu hẹp trèo lên trên.

Vách động sâu mười hai mươi trượng, mặc dù cẩn thận thả ra trận pháp bốn phía, từ từ trèo đi, cũng chỉ mất thời gian trong một giây lát. Vào lúc Lâm Nhất sắp nhảy ra cửa động, trong thức hải của hắn đột nhiên lóe lên một đạo kim mang, khiến cho hắn nhếch lên khóe miệng.

...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.