Vô Tiên

Chương 663: Bỏ chạy (2)



Lâm Nhất đang liều mạng chạy trốn, cũng vì uy lực của Kim Long thủ âm thầm kinh ngạc. Kim Long thủ của Chính Dương tông há có thần võ như thế sao? Hắn vào lúc tự lấy làm may mắn, thấy đối phương chỉ giữa ý nghĩ liền ngăn cản bản thân mình, không khỏi thầm thở dài sự cường đại của Trúc Cơ kỳ tu sĩ.

Bích Vân sa đã ngừng lại, trong thần thức, Phong Ly cũng không thấy bóng dáng, Lâm Nhất hơi chút yên lòng.

Kim Long thủ hoặc đã là Xích Kim Long Thủ, sau khi hủy phi kiếm kia, không tiếng động gầm thét ra vẻ, lại bay trở về đến trên cánh tay của Lâm Nhất, hóa thành Xích Kim Long Văn. Chỉ có điều, phi kiếm kia mới vừa tránh thoát được ngọc xà phù, lại bên cạnh Hắc y nhân vận sức chờ phát động. Xa xa, ba người Luyện Khí tu sĩ kia dần dần chạy tới.

- Ngươi cho ta biết nguyên nhân giết ta, ta sẽ nói ra pháp thuật mới thi triển là thế nào!

Lâm nhất nói.

- Hừ! Cuồng vọng!

Người đó chỉ tay một cái, phi kiếm tuôn ra hào quang chói mắt, khí thế ép người, chạy thẳng tới Lâm Nhất.

Từ uy thế của gã ta xem ra, đây hiển nhiên là Linh khí phi kiếm, không phải pháp khí phi kiếm mới có thể so sánh. Lâm Nhất tự nghĩ ứng đối cật lực, không còn dám dùng Kim Long thủ dây vào vận may. Huống chi, trước mắt không phải thời cơ tốt cùng một Trúc Cơ kỳ tu sĩ liều mạng.

Nghĩ đến đây, đối mặt phi kiếm với thế tới hung mãnh, thân hình của Lâm Nhất vội vàng rơi xuống, thuận tay thu hồi Bích Vân sa, một đầu gặp hạn hướng về phía mặt đất. Cùng lúc đó, trên người hắn trào ra một tầng hào quang màu vàng, xuống đất tức ẩn. Còn phi kiếm của đối phương theo sát phía sau, đâm vào mặt đất.

Tu sĩ áo đen lộ ra nụ cười châm chọc, gã ta vì mình liệu địch tiên cơ mà tự đắc.

Nếu đã biết tiểu bối Luyện Khí kỳ này hiểu được Thổ Độn Thuật, lại sao có thể không trước đó đề phòng đối phương lập lại chiêu cũ chứ! Ngươi trốn dưới đất, ta không có biện pháp bắt ngươi sao? Nhưng mà sau khi phi kiếm xuống đất, bất quá là đi xa hơn mười trượng dưới đất, liền ngừng lại. Hắc y nhân khó có thể tin tản ra thần thức, dưới đất làm gì còn có bộ dạng của tên tiểu tử kia tồn tại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Phi kiếm dưới đất chui lên, bị hắc y nhân triệu hồi vào trong bàn tay. Khóe mắt của gã ta rút rút, âm thầm kinh ngạc. Thổ Độn Thuật của tên tiểu tử vừa rồi nhìn cực kỳ tầm thường, chỉ cần mình nguyện ý, tùy thời có thể bắt được hắn. Một tên tiểu bối Luyện Khí tầng tám mà thôi, căn bản không đáng mỉm cười một cái. Thế nhưng chỉ sau thời gian ngắn như vậy, tiểu tử này không chỉ tính kế dẫn mình tới chỗ này, còn thi triển ra Thổ Độn Thuật khác biệt như thế, trong nháy mắt liền chạy thoát không thấy.

Cũng may, người này chỉ là một người Luyện Khí đệ tử, ở Chính Dương tông thân phận thấp kém, lại không biết lai lịch của mình, không đáng ngại với đại kế của tông môn!

Hắc y nhân không thể bắt Lâm Nhất, chỉ coi là vận mệnh của đối phương không tệ, gã ta chỉ có thể tự an ủi mình như thế!

Lâm Nhất lần này trốn xa, có thể là tích đủ hết khí lực, tuy nói chưa thi triển Thổ Độn Thuật đến cực hạn, nhưng cũng đã có uy năng của bảy tám thành. Không có bận tâm tới Phong Ly phía sau, hoặc nói là liên lụy, hắn vẫn như cũ cố kỵ sự cường đại của Trúc Cơ tu sĩ. Lại có thêm ba vị Luyện Khí tu sĩ còn sót lại chạy đến, không trốn nữa, thì có thể thực sự thành ngốc tử đấy!

Lâm Nhất đâm đầu thẳng vào dưới đất, kiệt lực vận chuyển Thổ Độn Thuật, thời gian thở dốc mấy cái, hắn liền dưới đất đi cách xa ba mươi dặm, bốn mươi dặm, lại làm gì phi kiếm của đối phương có thể đuổi theo kịp.

Dưới bầu trời đêm đen kịt, sau khi Lâm Nhất thoát ra mặt đất, không kịp tra xét tình hình chung quanh, sau khi xem xét đúng phương hướng đại khái của Chính Dương tông, hắn hít sâu một hơi, lại một đầu ghim xuống, tiếp tục bỏ chạy.

Lâm Nhất liên tiếp thi triển ba lượt Thổ Độn Thuật như thế, chạy ra ngoài hơn một trăm dặm. Khi Lâm Nhất một lần nữa thoát ra mặt đất đã mệt thở hồng hộc. Thổ Độn Thuật quá mức tiêu hao linh lực, nếu như lặp đi lặp lại hai ba lần, hắn thật sự mệt mỏi nằm trên đất.

Lâm Nhất tựa vào dưới một cây đại thụ, lập tức vận khởi Huyễn Linh thuật, sau khi linh lực ba động quanh người biến mất, lại tản ra thần thức. Vào lúc xác nhận phía sau lưng không có người đuổi tới, hắn mới tế ra Tứ Tượng Kỳ, lấy ra khối linh thạch nắm trong tay, khoanh chân thổ nạp...

Khi một luồng tia nắng ban mai rơi xuống, Lâm Nhất điều tức cả đêm, đúng lúc mở mắt.

Linh thạch trong tay đã thay đổi bộ dáng, linh khí bên trong bị thu nạp hơn phân nửa. Lâm Nhất thu hồi linh thạch, âm thầm chậc lưỡi, tu vi cao này hấp nạp linh khí cũng càng tấn mãnh rồi, may mà linh thạch trên người có chút dư dả. Hắn thả ra thần thức, trong núi rừng, ngoại trừ chim gáy thú nhảy ra ngoài dưới sáng sớm, cũng không có bóng người. Trong một chỗ khe núi nhỏ ngoài hai mươi dặm, lại có khói bếp nhàn nhạt dâng lên...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.