Vô Tiên

Chương 665: Kẻ thù tới cửa (2)



Nếu biết được chỗ này chính là hạt trong Ô Ngưu trấn hạt, theo dư đồ trong tay, ngay cả hai chân đi bộ, Lâm Nhất tự nghĩ cũng không mê lộ. Hắn thấy những nhân thủ này vội vàng chân loạn thắt dây thừng lên bánh xe, Ngô Bá kia có chuyện trong lòng, rồi lại sợ chậm trễ bản thân mình, đang lo âu bất an, liền nói ra:

- Nếu ta gặp chuyện này trợ giúp một tay, bọn ngươi né tránh ra.

Nhóm hỏa diêm công này có mười, hai mươi người, trừ người nấu cơm và đào muối dưới đất, còn sót lại chừng mười người đều vây quanh. Nghe Lâm Nhất nguyện xuất thủ tương trợ đều bộc lộ thần tình phấn chấn.

- Nhanh tránh ra. Cho mời tiên trưởng thi pháp.

Có người hiểu chuyện chào hỏi, mọi người đua nhau tránh ra khỏi miệng giếng.

- Nơi đây tổng cộng có tất cả hai mỏ muối, chỗ này sâu nhất, không tới 20 trượng. Người bình thường không dám đi xuống, vì vậy xuống giếng chỉ có một người đào muối...

Ngô Bá dẫn Lâm Nhất đi tới miệng giếng, vẫn không quên nói một chút tình hình dưới mỏ muối.

Lâm Nhất cũng không nói nhiều, gật gật đầu với Ngô Bá, tỏ ý đối phương không cần quá lo lắng. Hắn quan sát một cái miệng giếng rộng ba xích sau đó nhấc chân liền bước qua, thân thể nhẹ nhàng hạ lạc.

Đám người Ngô Bá thấy tu sĩ trẻ tuổi này bình tĩnh như thế, tránh không khỏi tặc lưỡi khen ngợi một phen. Còn Lâm Nhất chưa để ý tới những phản ứng này, hắn men theo vách giếng, rất nhanh sau đó liền đến xuống giếng.

Mỏ muối sâu hai mươi trượng đối với Lâm Nhất mà nói cũng không sâu, sau khi đi tới đáy giếng hắn vận dụng hết thị lực, thấy phía dưới có một cái giỏ bị rớt vỡ, cạnh đó có một hán tử vạm vỡ nằm ngã trên mặt đất, bị muối che nửa người, đang rên rĩ. Phía sau hắn là một cái động huyệt mười mấy trượng, trắng muốt một phiến, trên đống muối bị đào ra còn treo một ngọn đèn dầu.

- Ngươi là ai? Tới cứu ta hay sao?

Hán tử mang bí danh Tiểu Báo kia khoảng hai, ba chục tuổi, một thân bắp thịt, mày rậm mắt to. Hắn thấy Lâm Nhất cứ như vậy rơi xuống, cũng không kinh khủng mà giãy dụa muốn ngồi dậy. Thế nhưng chân của hắn bị cái giỏ đập không nhẹ, đau đến muốn rách cả miệng, không nhịn được mắng người bên trên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lâm Nhất tiến lên bắt được cánh tay của Tiểu Báo, khẽ cười nói:

- Vị đại ca này không được vội vàng xao động. Ngươi chỉ có bị thương xương chân, nghỉ ngơi cái hai ba tháng sẽ ổn. Tốt hơn theo ta đi lên.

- Đám ngốc này. Nếu không phải ta tránh né kịp thời, chẳng phải là muốn bị đập chết.

Tiểu Báo vẫn tức giận mắng. Thấy đối phương thuận tay phất một cái dời muối đống đi một cách dễ dàng, hắn liên tục không ngừng ngợi khen:

- Huynh đệ thủ đoạn thật hay.

Lâm Nhất cười cười, chụp lấy cánh tay của Tiểu Báo, nói ra:

- Đại ca, ta đưa ngươi đi lên.

Nói xong, không đợi hắn nhiều lời liền lôi hắn chạy lên trên. Ngại vì miệng giếng thu hẹp, Lâm Nhất chạy lên cao được năm, sáu trượng thì một tay chụp được vách giếng dừng lại, thấy Tiểu Báo bị xách theo đang trợn tròn mắt nhìn mình với gương mặt kinh ngạc, nhưng không thấy hoảng loạn.

Hán tử này thật là gan lớn. Ngón tay của Lâm Nhất sắc như móng thép, trong lúc bám vào vách giếng nham thạch, cánh tay dùng sức, thân hình tiếp tục vượt lên trên hơn mười trượng, sau đó liền nhảy ra khỏi miệng giếng. Chỉ trong phút chốc, hết thảy trên mặt đất khiến cho lòng hắn trầm xuống.

Âm thanh vui mừng không như trong tưởng tượng, thậm chí ngay cả động tĩnh nói chuyện cũng không có. Trong sơn cốc, mười mấy hán tử giống như người mất hồn vậy, trố mắt đứng ngẩn ngơ trông quỷ dị không thể tả. Khiến cho người ta kinh ngạc chính là một thanh niên mặc áo tím trong đó đang đắc ý nhìn Lâm Nhất chằm chằm.

Tiểu Báo thấy thế không rõ lắm, liền muốn lên tiếng nhưng bị Lâm Nhất thuận tay phong bế sau huyệt ngủ mê man, nhẹ nhàng đặt xuống đất.

- Ha ha. Ngươi cũng thức thời a.

Trong khẩu khí của đối phương không phải không mang giọng mỉa mai.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lâm Nhất chậm rãi thẳng người lên, nhẹ nhàng nhíu chân mày lại. Hắn nhìn thấu đám người Ngô Bá đều bị linh lực ngăn lại tâm mạch, ngược lại không lo lắng đến tính mệnh. Người trước mắt không ngờ lại là Trịnh Nguyên, sao lại tới đây đúng dịp như thế? Chuyện này không đơn giản như vậy.

- Trịnh tiền bối tới đây, không phải là vì những người phàm tục này chứ?

Lâm Nhất vừa không thi lễ, trong lời nói cũng thiếu kính ý. Quả nhiên, đối phương không ngang ngược, ngược lại cười lạnh, hừ một tiếng nói ra:

- Đương nhiên là Trịnh mỗ đến đây là vì Lâm Nhất ngươi.

- Nha. Tại hạ tự nhận không oán không cừu cùng tiền bối, không biết tiền bối có gì chỉ giáo?

Lâm Nhất nhíu mày lại, hỏi ngược lại.

Trịnh Nguyên trừng mắt, tiến lên một bước lạnh giọng nói ra:

- Không oán không cừu? Ngươi đến từ Đại Thương? Ngươi có từng đi qua Hử Châu đảo? Ngươi có giết nhiều tử đệ Trịnh gia ta? Ngươi dám thề thốt phủ nhận không?

Hử Châu đảo? Lâm Nhất co rụt đồng tử lại, Huyền Thiên thuẫn xuyên qua cơ thể chắn trước người. Thì ra là thế. Khiến cho ba người Biện Chấn Đạc, Lê Thải Y, Chân Nguyên Tử lâm nạn tại Hử Châu đảo, làm sao mà hắn quên chứ, lập tức hỏi:

- Ngươi là người của Trịnh gia?

- Hừ. Một mình ngươi tu sĩ đến từ hải ngoại, dám đại náo Hử Châu đảo, liên sát vài tử đệ Trịnh gia ta, còn đuổi giết gia phụ toàn thân mà chạy. Ngày hôm nay rơi vào tay ta cũng là báo ứng xác đáng. Không biết trước khi lâm chung ngươi có lời gì muốn nói.

Hắn nói như nắm chắc phần thắng vậy, thuận tay tế ra một thanh phi kiếm, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lâm Nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.