Vô Tiên

Chương 667: Tầm Linh giới (2)



Ngũ Hành độn pháp đã có từ xa xưa, trong các tiên môn cũng có truyên thị các loại độn pháp. Mà độn thuật hắn thi triển, có thể xuyên qua vách tường, nhưng không bù được độn pháp kỳ diệu của Lâm Nhất. Truy đuổi không bao xa liền thấy đối phương lẻn đi sâu trong lòng đất, hắn cắn răng nghiến lợi khởi động linh lực, cũng thử tiếp tục đuổi theo.

Trước mặt Lâm Nhất không biết sâu cạn, chỉ muốn chạy càng xa càng tốt càng sâu càng tốt. Qua một lát sau hắn liền thâm nhập mấy trăm trượng sâu trong lòng đất, chợt thấy thân thể nhẹ một chút, dưới chân thu không được, phía trước thoát ra nhiều bước chân.

Ồ! Đây là chỗ nào đây? Lâm Nhất thu bước chân lại, kinh ngạc nhìn sơn động xuất hiện ngay trước mắt. Hắn chỉ lo lưu ý phía sau lưng, thật không ngờ dưới đất lại có một động thiên khác sâu như vậy.

Sơn động trước mắt có chiều cao hơn một người, chiều rộng khoảng hai người, cong cong hướng về phía trước không biết tới nơi nào. Sơn động trên dưới không có dấu vết đao tước thô kệch, ứng thị là hình thành từ thiên nhiên. Nếu không phải liều mạng chạy trốn hắn sẽ không tiến vào một nơi như thế.

Thần thức dưới đất không thể xa, Lâm Nhất vẫn cẩn thận tra xét trước sau, vẫn chưa phát hiện ra bóng dáng của Trịnh Nguyên. Hắn không quản được nhiều như vậy, liền men theo đường cong sơn động mà chạy tới.

Quẹo trái quẹo phải, chạy ra ngoài một vài dặm là đến đầu cưới của sơn động. Lâm Nhất dừng bước lại một lần nữa, tản ra thần thức, lưu ý tới động tĩnh của Trịnh Nguyên. Trên mặt đất, thần thức của hắn có thể đạt tới hai mươi dặm, giờ này dò xét phía sau lưng cách xa mấy dặm hãy chưa tính là quá khó khăn đối với hắn.

Vốn muốn tiếp tục chạy trối chết, Lâm Nhất mệt mỏi đặt mông ngồi xuống đất. Trịnh Nguyên không có đuổi tới vậy không cần lo lắng. Xem ra độn thuật của hắn chỉ có như thế. Không phải, bản thân mình chưa chắc là có thể chạy được.

Mọi người đều như vậy, gặp được bí kỹ thủ thân của mình người khác cũng biết, khó tránh khỏi cần phải tự dọa bản thân mình một lần. Lâm Nhất tự nhiên không biết độn thuật này không phải là độn thuật thường, nếu không hắn đã sớm bỏ chạy mất dạng rồi.

Thổ Độn thuật tiêu hao linh lực không cần nhiều lời, hơn nữa chạy dưới lòng đất tiêu hao linh lực càng sâu. Đối phương nếu muốn giết mình cho thống khoái, nhất định cần phải đuổi sát không buông. Trước mắt lại không đuổi tới, hẳn là bị mình bỏ xa rồi. Lâm Nhất nghĩ như vậy, cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Tu sĩ Trúc Cơ kỳ vẫn chưa phải là tu vi có thể chống lại mình. Lần trước thua dưới tay của gia chủ Vạn gia chính là chứng cứ rõ ràng, cùng một sự thua thiệt hắn sẽ không chịu hai lần, không thể nghĩ sẽ luôn có người cứu mình. Tên khốn kiếp kia cũng thật đáng ghét, nếu mình đã có tu vi Trúc Cơ, căn bản không cần thảm hại như thế. Nếu là mình đã có tu vi Luyện Khí cửu tằng, có thể chu toàn một chút nào hay không?

Lâm Nhất mượn lúc điều tức, thuận tay tung ra Tứ Tượng kỳ, khóa mình vào trong trận pháp, lại một mình rơi vào trầm tư.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Tu sĩ áo đen gặp phải ngày hôm qua kia hẳn là tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, bản thân mình tuy không phải là đối thủ, chỉ cần nhanh hơn cũng có thể toàn thân thối lui. Trước mắt mình cũng khác với lần trước, không bị thương nặng, tu vi thăng tiến lên một tầng không nói, thủ đoạn đối phó với địch cũng nhiều hơn. Uy lực Long Tu tiên không phải tầm thường, lúc đối mặt cùng Hắc y nhân và Trịnh Nguyên, trong lòng có kiêng kị không lấy ra sử dụng nữa; uy lực của Truy Hồn đinh, Xà phù, Xích Viêm kiếm cũng không tệ; Kim Long thủ cũng có chỗ thắng vì đánh bất ngờ.

Bản thân mình đối phó với địch thủ đoạn không ít, nhưng cẩn thận hơn một chút vậy. Thường nói cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn. Nếu có chia ba phần thắng, ngày hôm nay cũng phải liều một phen cùng tên khốn đó. Thế nhưng đáng tiếc lang nha kiếm của mình bị hủy, thiếu đi một sự giúp đỡ cực lớn.

Tên khốn kia chưa từ bỏ ý định, nói không chừng đang ở cách đây không xa chờ đợi mình lộ đầu a. Ngươi cứ chờ xem. Thật ra chỗ này là một nơi tĩnh tu rất tốt, ở thêm mấy ngày nữa dù không chạy về sơn môn, suy đoán hắn sẽ không tiếp tục đuổi giết mình trong tông môn. Kế sách trước mắt vẫn là an tâm chớ vội.

Âm thầm so đo một phen, Lâm Nhất lấy ra khối linh thạch còn hơn một nửa linh khí kia nắm vào trong tay, thổ nạp điều tức ở trong sơn động mấy trăm trượng ở nơi này.

Dưới đất tối tăm không ánh mặt trời, Lâm Nhất chỉ có thể tự mò mẫm mất canh giờ. Hẳn là qua một ngày sau, hắn bỏ lại linh thạch đã thành đá vụn đứng dậy, tản ra thần thức tìm kiếm khắp nơi, vẫn không có động tĩnh của tên khốn đó.

Lâm Nhất thầm nghĩ, trong lúc nhất thời ta không đi lên, chỉ cần giấu sâu ở dưới đất là không sợ ngươi tu vi Trúc Cơ kỳ gì đấy. Món nợ này sau này tính toán, không cần nóng lòng nhất thời, vẫn nên tìm một chỗ tĩnh tu, cứ trốn lại đây mấy ngày đi.

Thu hồi Tứ Tượng kỳ, Lâm Nhất định men theo con đường lúc tới quay trở về tra xét một phen. Lúc trước chạy vội chạy vàng, không thấy rõ trong sơn động này có cái gì tốt, nếu ở lì đây ít ngày, không ngại đi mọi nơi tìm tòi một chút. Hắn vừa mới chuyển bước thì thần sắc vừa động, chợt ngừng lại.

Lâm Nhất mở thủ chưởng ra, một giới tử đang lóe ra quang mang. Đây là Tầm Linh giới lấy được tại Tề Vân thành, luôn luôn bị coi là vật phẩm tầm thường đặt trong túi càn khôn ở bên người. Vừa rồi lúc thu hồi Tứ Tượng kỳ, hắn vô ý phát giác ra phía trên giới tử này sinh ra chút động tĩnh, bấy giờ mới nghĩ tới lấy ra tra xét.

Từ khi có được Tầm Linh giới, Lâm Nhất chưa quan tâm tới nó. Vật này đặt chung một chỗ cùng nhưng pháp khí linh thạch khác, hoặc là tại nơi có linh khí dày đặc đều có quang mang chớp động, hắn sớm đã thấy điều này như không hề lấy làm lạ. Thế nhưng ở một nơi mấy trăm trượng sâu dưới lòng đất, trên giới tử không ngờ lại diệu ra chút hào quang khác thường.

Giơ Tầm Linh giới trong tay, tử tế quan sát một phen về sau, trong lòng hơi động, Lâm Nhất buông lỏng tay. Tầm Linh giới vẫn treo ở trước mắt, vẫn chưa rơi xuống mà từ từ đi phía trước...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.