Vô Tiên

Chương 671: Sơ chém Trúc Cơ (2)



Lâm Nhất âm thầm kêu khổ, Khương cô nương này còn là một nữ tử ngay thẳng. Gặp qua nhiều tu sĩ như vậy, tám chín phần đều là hạng người lõi đời khéo đưa đẩy, tính người như Diệp Vũ như vậy thật không có nhiều. Không ngờ lại gặp được một người như vậy ở đây, nhưng lại xuất hiện không phải lúc.

Không kịp suy nghĩ nhiều, thanh phi kiếm của Hắc y nhân đã tránh thoát khỏi trói buộc vướng víu của Xà phù, giây lát liền chắp sau lưng. Thế tới của phi kiếm mạnh mẽ, sát ý ác liệt mà pháp khí tầm thường không thể so sánh. Lâm Nhất sắp sửa tránh né, đoạt... một tiếng vang nặng nề, phi kiếm đã đâm trúng lưng của hắn, vừa mới bị Huyền Thiên thuẫn ngăn trở.

Một cổ trọng lực mãnh liệt đánh tới, chỉ cảm thấy ngực miệng khó chịu, Lâm Nhất cả kinh vội nhảy sang một bên. Quang mang của Huyền Thiên thuẫn hơi ám nhược, lại hoàn hảo như lúc ban đầu. Hắn vội vàng điều tức xuống, bấy giờ mới phát giác trong cơ thể không đáng lo ngại, không khỏi đại định trong lòng.

- Ô? Tiểu tử mạng lớn a.

Hắc y nhân thì thầm một tiếng. Vốn tưởng rằng một cú đánh này nhất định phải lấy mạng của đối phương, đã thấy tiểu tử không biết lai lịch lảo đảo vài bước, sau đó lại trừng mắt tới hắn.

Hắc y nhân cười gằn một tiếng, mắng:

- Thứ không biết chết sống, thật coi ta không giết được ngươi sao.

Hắn thôi thúc phi kiếm chém tới Lâm Nhất một lần nữa.

Sau khi tu vi thăng tiến, uy lực của Huyền Thiên thuẫn cũng đại tăng, có thể chặn được một kích linh khí của tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Điều này khiến cho Lâm Nhất mừng rỡ không thôi. Thấy Hắc y nhân nhục mạ mình, bị người cưỡng chế đã lâu, tới nay liền tức giận, giờ khắc này đột nhiên tán phát ra. Hắn thuận tay giũ Long Tu tiên ra, ngẩng đầu hừ lạnh:

- Muốn giết ta? Ngươi là thứ gì.

Đồng thời tế ra Lân giáp thuẫn, Lâm Nhất không quan tâm tới phi kiếm đánh tới, dương tay ném ra Long tu chụp vào Hắc y nhân.

Chợt thấy trước mắt một phiến kim quang chói mắt, Hắc y nhân không khỏi ngạc nhiên. Một Luyện Khí kỳ tiểu tử , vật tốt trên người cũng không ít. Tiên tử này tuy là Linh khí, chẳng lẽ có thể ngăn trở mình hay sao? Hắn vỗ lên người một cái, một tầng hộ giáp lập tức che lại trên dưới chung quanh thân.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lâm Nhất tế ra Lân giáp thuẫn, đinh… một tiếng vang vọng, khó khăn lắm mới chặn được phi kiếm đột kích, liền lắc lắc muốn rơi. Hắn không để ý nhiều, thủ quyết kết động, Long tu đột nhiên tuôn ra một phiến quang mang, gắt gao quấn lấy Hắc y nhân. Đối phương liền biến đổi thần sắc, vội vàng tăng thêm pháp lực trên hộ giáp.

Trong mắt sát ý thoáng hiện, Lâm Nhất lạnh lùng nhếch khóe miệng, tức thì phóng đến một thủ quyết, đưa tay lên không trung biến thành trảo chụp một cái, nhặt Xích Viêm kiếm lên. Thời khắc thân hình nhảy lên, cánh tay hắn lơ đãng run rẩy xuống, liền huy động kiếm mang hung hăng bổ tới Hắc y nhân.

Lúc này Hắc y nhân có chút luống cuống tay chân, hắn không ngờ Long Tu tiên lại bá đạo như thế, không ngờ khiến cho hộ giáp quanh thân khó mà chống đỡ được, còn trói buộc hành tung làm người ta khó có thể nhúc nhích.

Ngẩng đầu thấy một con Hỏa Long từ không trung đánh tới, Hắc y nhân sinh lòng hối tiếc nhưng bấy giờ đã chậm. Không ngờ tên tiểu tử này lại khó dây dưa như thế, mới hay là mình quá sơ suất, phen này phải phiền toái rồi. Không đợi hắn nghĩ ra đối sách, một hỏa diễm lập tức nuốt sống.

Hắc y nhân giật mình, toàn lực thôi thúc linh lực duy trì hộ giáp. Thế nhưng trong hỏa diễm đột nhiên thoát ra một Xích Kim diễm long, như không chỗ nào mà không nhập vậy, điên cuồng cắn xé toàn thân của hắn. Cơn nóng thì hắn còn có thể chịu đựng ứng phó được, nhưng mà hộ giáp thì đã không chịu nổi hành hạ rồi.

Oành... một tiếng, Xích Viêm kiếm trong tay Lâm Nhất đánh xuống...

Hộ giáp của Hắc y nhân tan vỡ, 'Bịch bịch' lui lại mấy bước, trong lúc hắn đang thiết pháp tránh thoát Long Tu tiên và Xích Kim hỏa long dây dưa, chỉ cảm thấy não tê rần, một cây đinh sắt xanh đen nhập vào thấu sọ.

Ahh... một tiếng kêu thảm vang lên, Hắc y nhân bị hỏa diễm thôn phệ ngay tức thì. Hai thanh phi kiếm vô chủ cũng đã mất đi khí thế, gào thét một tiếng liền rơi xuống mặt đất.

Nhìn Hắc y nhân dần dần hóa thành tro bụi, bấy giờ Lâm Nhất mới nhẹ nhàng rơi xuống đất, đưa tay triệu hồi 'Truy Hồn đinh, thu hồi Xích Viêm kiếm và Kim Long thủ, thuận tay cũng thu lấy túi càn khôn và phi kiếm làm của riêng. Sau đó hắn nhẹ nhàng thở một hơi thật dài, vẫn còn có thể cảm nhận được lồng ngực nhảy ầm ầm.

Nhát mắt thu hồi Kim Long thủ, Lâm Nhất cảm nhận được Kim Long kiếm nhảy lên xuống trong thức hải, liền không có động tĩnh nữa. Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, nỗi khiếp sợ trong lòng vẫn khó bình tĩnh lại.

Giết một tu sĩ Trúc Cơ... Nếu ngày hôm nay không liều mạng có được kết quả này, lúc trước sợ là muốn cũng không dám nghĩ a. Lâm Nhất rất may mắn, cũng không tự đắc. Giết chết được Hắc y nhân này xem như hắn đã dùng hết thủ đoạn, còn thất thủ một chút. Tuy nhiên không biết người này so sánh với tên khốn kia như thế nào?

Tên khốn đó cũng có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, đã kết thù hận cùng hắn, liều sát lẫn nhau là không thể miễn. Theo những thủ đoạn trước mắt của mình, có thể giết được kẻ thù này hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.