Vô Tiên

Chương 689: Quan Vân Thai (2)



Đạt Mông đúng lúc chơi uy phong.

...

Vân Nghê Phong, phủ đệ của cung chủ.

- Ha ha! Nơi này linh khí nồng nặc, quan sát phong vân, thực sự là bảo địa!

Công Dã Bình theo hai vị trưởng lão Thủy Tú, Thủy Anh đến một cung điện rộng rãi. Hắn không hề để ý mình ở trước sơn môn làm càn, trước mắt giống như hậu viện nhà mình, thần sắc kiêu ngạo, ngôn ngữ tùy ý.

Sắc mặt Đạt Mông âm trầm như trước, đi theo phía sau, không nói một lời.

Trên mặt Thủy Tú trưởng lão mang theo vẻ giận dữ, muốn nói trách cứ. Nhưng Thủy Anh trưởng lão âm thầm cau mày, giành trước lên tiếng nói:

- Hai vị đợi chút, cung chủ sẽ đến ngay!

Trong điện bày ra bàn ghế, trên mặt Công Dã Bình mang theo nụ cười, cùng Đạt Mông thẳng đi vị trí khách nhân, lẫm liệt ngồi xuống.

Hai vị trưởng lão Hồng Vân Cung thấy thế, tuy lòng sinh bất mãn, nhưng vẫn theo lễ nghi, âm thầm nhẫn nại.

- Hai vị ở trước sơn môn ta chơi đủ uy phong nha. Ta còn không biết hai vị vì sao mà đến?

Theo một tiếng chất vấn ẩn hàm tức giận, Cam Vũ phu nhân xuất hiện.

Đạt Mông ngồi ngay ngắn bất động, Công Dã Bình cười hì hì đứng dậy, chắp tay nói:

- Ha ha! Tại hạ Công Dã Bình, đối với Cam Vũ phu nhân là ngưỡng mộ đã lâu! Hôm nay gặp mặt, thật là vinh hạnh!

Sắc mặt của Cam Vũ phu nhân phát lạnh, ánh mắt đảo qua Đạt Mông ngạo mạn vô lễ, nàng thầm hừ một tiếng, nhìn về phía Công Dã Bình chắp tay, không coi ra gì nói:

- Có việc nói thẳng, Bổn cung không thích nói chuyện vòng vo!

Đi đến chủ vị ngồi xuống, Cam Vũ phu nhân lại mời hai vị trưởng lão ngồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Công Dã Bình lắc đầu, tùy ý đánh giá Cam Vũ phu nhân. Tuy nữ tử này đã tới tuổi trung niên, nhưng dung mạo mỹ lệ, phong vận không giảm nha!

Âm thầm xoi mói một phen, Công Dã Bình mang theo ý cười ám muội. Hắn ngông nghênh nói:

- Cam Vũ phu nhân quả nhiên là bậc cân quắc, không thua đấng mày râu! Đã như vậy, ta liền nói thẳng. Ta mang theo lệnh của gia phụ, đến đây cùng Hồng Vân Cung thương nghị sự tình kết minh, không biết phu nhân ý như thế nào ?

Hai vị trưởng lão Thủy Tú, Thủy Anh nghe vậy ngẩn ra. Cam Vũ phu nhân cau mày, trầm ngâm một chút, nàng nhìn mây mù ở ngoài điện, lạnh giọng nói:

- Hồng Vân Cung ta chỉ là hạng nữ tu, chuyên tâm hướng đạo, không có ý giao thiệp với hồng trần tục sự, lại càng không hỏi đến thị phi của Tu Tiên giới. Cái gọi là kết minh, không cần đề cập tới nữa!

- Ha ha! Phu nhân không cần vội vã từ chối, để tránh khỏi sai lầm!

Công Dã Bình cười ha ha, trong lời nói có chút đe dọa.

- Làm càn! Nghĩ Hồng Vân Cung ta sợ Hắc Sơn Tông ngươi sao?

Thủy Tú trưởng lão từ lâu không kiềm chế nổi, đập bàn đứng dậy, tức giận trách cứ.

Đạt Mông ngồi ngay ngắn bất động, thời điểm ánh mắt mở đóng tinh quang lấp lóe, hắn hừ lạnh một tiếng, uy thế trên người mơ hồ tản ra. Mây mù ở phía ngoài nhất thời hơi ngưng lại, sát khí âm u tràn ngập.

Thần sắc của hai vị trưởng lão Hồng Vân Cung đại biến, Cam Vũ phu nhân cười nhạt một tiếng, nàng quay đầu nhìn về phía Đạt Mông, nhẹ giọng nói:

- Đạt Mông, nơi này không phải Hắc Sơn Tông. Ngươi cho rằng bằng ngươi một người có thể lay động Vân Nghê Phong ta sao?

- Dù Công Dã Kiền tới đây, cũng không dám làm càn như vậy! Nếu hôm nay không cho ra lời giải thích, hừ!

Ngữ khí của Cam Vũ phu nhân chuyển lạnh, chậm rãi đứng dậy. Ống tay áo của nàng nhẹ phẩy, ngón tay hiện ra một đóa hoa sen, tùy theo phong vân đột nhiên nổi lên, hàn ý càng lạnh lẽo trong nháy mắt bao phủ Quan Vân Thai.

- Nếu không cho Bổn cung một câu trả lời hợp lý, hai người các ngươi đừng nghĩ đi ra Quan Vân Thai này.

Cam Vũ phu nhân lạnh lùng nói, thần sắc vẫn bất biến, chỉ là sát khí trên người càng mạnh hơn Đạt Mông.

Ở dưới khí thế cường đại bức bách, thần sắc của Công Dã Bình cứng lại, phải lùi lại mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững. Hắn kinh ngạc nhìn phụ nhân dáng vẻ phi phàm kia, trong lòng không nhịn được run rẩy. Chỉ cần là tu sĩ, bất kể là nam hay nữ, tu vi đến Kim Đan hậu kỳ, đều là tồn tại khiến người ta tâm sinh kính sợ!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Tuy tâm có khinh thị, nhưng Công Dã Bình vẫn cảm thấy rung động khó bình.

Đạt Mông vẫn ngồi ngay ngắn bất động, trong lòng hơi ngạc nhiên, hắn giương mắt đánh giá Cam Vũ phu nhân lần nữa, trong lòng thầm nghĩ, nữ tử này quả nhiên không đơn giản, xem ra tông chủ căn dặn không phải không có lý!

- Ha ha! Cam Vũ phu nhân tu vi bất phàm, làm người bội phục!

Đạt Mông thu lại uy thế trên người, trên mặt không có biểu tình gì cười gượng hai tiếng, đứng dậy đi đến bên người Công Dã Bình, hai người trao đổi cái ánh mắt. Hắn lại nói tiếp:

- Lay động Vân Nghê Phong ngươi, một người là đủ!

- Lớn mật!

- Ngông cuồng!

Hai vị trưởng lão Thủy Tú, Thủy Anh đã cùng nhau đứng dậy quát mắng. Thần sắc của Cam Vũ phu nhân như thường, chỉ là tròng mắt co lại, khóe môi lộ ra cười lạnh làm người sợ hãi.

Đạt Mông không hề bị lay động, tiện tay tung ra một thẻ ngọc nói:

- Kính xin xem qua thư tín của Tông chủ nhà ta, sau đó bọn ngươi lại quyết định cũng không muộn!

Thẻ ngọc như một mảnh lá rụng, bay về phía Cam Vũ phu nhân. Người sau chần chờ một chút, cuối cùng đưa tay ra tiếp nhận.

Cam Vũ phu nhân xem xong thẻ ngọc, thần sắc lộ ra kinh ngạc, làm cho hai vị trưởng lão hai mặt nhìn nhau, tâm có không rõ, cung chủ này là thế nào?

Thấy thế, Công Dã Bình kinh hồn hơi định, lại tiếp tục giơ cao lồng ngực, hắn và Đạt Mông không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

Cam Vũ phu nhân tay nắm thẻ ngọc, qua hồi lâu mới chậm rãi hạ xuống, thần thái đã không còn thong dong như vừa rồi.

Trên Quan Vân Thai cực kỳ yên tĩnh, châm rơi có thể nghe.

Cam Vũ phu nhân khẽ thở dài, có chút vô lực ngồi xuống nói:

- Hai vị, mời...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.