Vô Tiên

Chương 690: Cơ hội hư thực (1)



Tại Sở Kỳ quận, trong núi non trùng điệp, trên một sơn đạo, hai tu sĩ trung niên đi đứng vội vã.

Hai người đến trước một hẻm núi, trong đó tu sĩ lớn tuổi đánh giá bốn phía, lắc đầu than thở:

- Liên tiếp tìm ba ngày, hẳn là vùng núi này không thể nghi ngờ!

Người này vóc dáng cao gầy, râu ngắn, đôi mắt xoay tròn chuyển loạn, cả người lộ ra khôn khéo.

Một tu sĩ khác dáng dấp hơi trẻ hơn, người này nhìn xung quanh một chút, sau đó cực kỳ khẳng định nói:

- Sư huynh, hẻm núi kia chưa ai đặt chân, có khi động phủ ở chỗ này cũng khó nói.

Chỗ hoang không dấu chân người, hai người nói chuyện không cố kỵ chút nào, tiếng nói truyền đến rất xa.

Hai sư huynh đệ đều có tu vi Trúc Cơ kỳ, sau khi thương nghị, không trì hoãn nữa, từng người ngự kiếm bay lên không, thẳng đến hẻm núi cách xa mấy dặm.

...

Hai người rời đi không lâu, tại chỗ đột nhiên xuất hiện một lão giả. Người mặc bố y bình thường, râu tóc xám trắng, khuôn mặt gầy gò, khắp toàn thân không hề có sóng linh khí chấn động, giống như một trưởng giả trong phàm tục.

Lão giả trong lúc vô tình nghe được hai tu sĩ kia nói động phủ, liền một đường theo đến. Động phủ này có phải động phủ của đối phương hay không, tạm thời không hỏi, phàm là có bất kỳ dấu hiệu nào, hắn đều sẽ không bỏ qua.

Vuốt râu trầm tư, dưới chân lão giả nhẹ bước, thân hình đột nhiên biến mất.

...

Trong hẻm núi thật sự xuất hiện một sơn động đen nhánh. Hai tu sĩ đứng ở trước cửa động không tiến.

Tu sĩ tuổi trẻ không râu, trên mặt mang theo hưng phấn nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Sư huynh, nơi này khí thế uy nghiêm đáng sợ, hẳn là động phủ của tu sĩ không thể nghi ngờ!

- Ha ha, công phu không phụ lòng người! Nghe đồn năm đó tu sĩ kia phản bội sư môn, còn mang đi công pháp truyền thừa chí cao vô thượng, sau đó bị người đuổi giết, thế cho nên tăm tích không rõ. Nếu để cho huynh đệ ta đạt được bảo bối, mới thực sự là phúc duyên thâm hậu...

Trong lời nói của sư huynh cực kỳ đắc ý, đang định đi vào sơn động, lại đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh.

- Hừ! Hai tiểu bối tự đại, muốn sống, thì mau chóng cút ngay!

Lời còn chưa dứt, một đạo khí thế vô thượng lan đến, sát khí nồng nặc trong nháy mắt tập trung vào hai tu sĩ.

Sắc mặt hai người đại biến, vội quay đầu nhìn lại, nào có nhìn thấy nửa bóng người. Nhưng loại hồi hộp sinh tử chỉ ở trong một ý nghĩ của đối phương kia, lại cực kỳ mãnh liệt. Hai người không dám chần chờ, ngự kiếm chạy trối chết.

Lão giả chậm rãi hiện hình, nghỉ chân ở trước cửa động bắt đầu đánh giá. Đối với hai tiểu bối rời đi, hắn cũng không để ý, trong thần thức, hai người kia đã chạy ra ngoài mấy chục dặm.

...

Chỉ là lão giả không biết, sau khi hai trung niên kia một hơi chạy ra thật xa, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn nhau, cười ha ha một tiếng, trong thần sắc có chút may mắn và tự đắc.

...

Sơn động sâu mấy chục trượng, ở trong thần thức liếc mắt một cái là rõ mồn một. Cửa động ẩn ẩn có sóng linh khí nhàn nhạt chấn động, rõ ràng là có trận pháp không thể nghi ngờ. Lão giả nhấc chân đi vào, ánh huỳnh quang nhấp nhoáng. Thần sắc hắn bất biến, tiện tay trảo một cái, sau một trận rung động, trận pháp che đậy cửa động vỡ nát.

Dưới chân liên tục, lão giả lững thững đi vào sơn động.

Trong động bày vài trận pháp phòng ngự thô thiển, căn bản không bị lão giả để vào mắt. Hắn chờ mong chính là, nơi này có phải chỗ ẩn thân của người kia hay không.

Lão giả đi lại nhẹ nhàng, nhìn như không có gì lạ, nhưng năm ba bước đã đi tới cuối sơn động.

Một không gian có vẻ trống rỗng xuất hiện ở trước mắt lão giả, bên trong có một cái giường đá, hẳn là chỗ tu sĩ tĩnh tu đả tọa, phía trên đồng dạng không có vật gì.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lão giả lắc đầu, khởi động thần thức tìm kiếm. Chỉ chốc lát sau, hắn chậm rãi đi đến bên giường đá, trong con ngươi tinh quang lấp loé, quan sát bốn phía.

Đột nhiên, trong thần thức của lão giả nhận ra dị dạng, trên mặt đất bốn phía giường đá bay ra bảy lá cờ ngăm đen.

Chợt ngộ kinh biến, thần sắc lão giả trấn định. Chỉ thấy thân hình hắn loáng một cái, đã mất đi hình bóng.

Ai biết kinh biến lại lên, bảy lá cờ đột nhiên hóa thành bảy Hắc Long, hắc vân cuồn cuộn, đã phong tỏa sơn động không lớn lại.

Ầm…

Một tiếng vang trầm thấp qua đi, lão giả lảo đảo hiện ra thân hình. Thần sắc hắn lạnh lùng, không chút chậm trễ huy động hai tay, một tầng hào quang loé lên, nhào về phía Hắc Long, nhưng lại bị chấn bay ra sau.

Lão giả bỗng dưng đứng ở trên giường đá, trong con ngươi ánh sáng lạnh lẽo, hùng hổ doạ người. Tay hắn vuốt râu dài, cười lạnh một tiếng, mở miệng nói:

- Lại có người dám đánh lén lão phu, thực khiến người ta bất ngờ. Bố trí chặt chẽ như vậy, sợ là mưu đồ đã lâu. Các hạ hiện thân đi, để lão phu xem ngươi là ai.

Trong sơn động, mây đen cuồn cuộn, bảy Hắc Long trên dưới tung bay không ngừng, giương nanh múa vuốt, khí thế hùng hổ.

Trên mặt lão giả xuất hiện vẻ giận dữ, nhưng đã tính trước kỹ càng, lâm nguy không loạn.

Giây lát qua đi, một tiếng cười cao vút mà chói tai vang lên.

- Ha ha ha!

Theo tiếng cười, một trung niên mặc huyền bào xuất hiện ở ngoài hắc vân. Mày rậm mắt to, tướng mạo uy nghiêm, trong thần thái lộ ra phóng đãng và thô bạo.

Thấy người này, thần sắc lão giả hơi ngạc nhiên, ánh mắt ngưng lại, khó có thể tin lắc đầu một cái nói:

- Công Dã Kiền! Dĩ nhiên là ngươi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.