Vô Tiên

Chương 693: Tâm có thể lên trời (1)



Tống Thủ gãi đầu, vừa định nói chuyện, Mạc Đại tiếp lời nói:

- Còn không phải do ba vị chấp sự chưởng quản tất cả công việc to nhỏ sao, bất quá nghe nói lần này hộ tống đi tới Huyền Thiên Tiên Cảnh, là Ngô chấp sự.

- Không biết đi nơi nào mới có thể nhìn thấy Ngô chấp sự?

Lâm Nhất nhàn nhạt nở nụ cười.

- Động phủ của các chủ và chấp sự đều ở trên Thiên Ki Phong.

Tống Thủ giơ tay chỉ chỉ lên trên, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu nói:

- Trên núi không phải là nơi chúng ta có thể đặt chân, sư đệ đi xung quanh thám thính một phen, dù sao cũng tốt hơn vuột mất cơ hội tốt!

Phải biết hành trình Huyền Thiên Tiên Cảnh chính là đại sự trong môn phái. Đệ tử đi theo đều là tinh anh trong môn phái, tự nhiên có trưởng bối đặc biệt chiếu cố. Bây giờ thời gian khởi hành có biến hóa, nhưng Lâm Nhất một mực không biết. Tống Thủ và Mạc Đại đã nhìn ra hắn không được trưởng bối trong môn phái báo cho, không khỏi nhìn nhau, lộ ra thần sắc cổ quái. Xem ra Lâm sư đệ này không chỉ đắc tội Giản Dĩ Giản chấp sự đơn giản như vậy.

Lâm Nhất cười ha ha đứng dậy, chắp tay cáo từ đi xuống núi. Đối với tâm tư của hai người Tống Thủ, hắn không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ là thời điểm rời đi, nụ cười trên mặt đã không còn.

Nếu đúng như Tống Thủ nói, trước mắt đã là cuối tháng, hành trình Huyền Thiên Tiên Cảnh bất cứ lúc nào cũng có thể khởi hành, nhưng trong môn phái lại không có người báo cho mình. Chẳng lẽ quên mất Lâm Nhất hắn sao?

...

Ở giữa sườn núi, cao thấp chằng chịt vô số lầu các to nhỏ, thấp thoáng ở trong rừng cây tươi tốt. Trước một sườn núi rộng thoáng, đó là chỗ các đệ tử Thiên Ky Các tụ tập khi nhàn hạ.

Lâm Nhất nhướng mày, chắp hai tay sau lưng ung dung đi tới. Hắn đứng ở dưới một bóng cây, đánh giá bốn phía. Cách đó không xa, trước Tàng Kinh Các, ngẫu nhiên có bóng người qua lại, tu sĩ thủ ở trước cửa không còn là La Dật, mà là một lão giả râu tóc xám trắng; trước lầu các tụ tập mấy tên đệ tử bàn luận xôn xao, không biết đang nói cái gì.

Không thấy thân ảnh của mấy chấp sự, Lâm Nhất tiến đến bên cạnh mấy đệ tử nói chuyện, còn chưa mở miệng, những người kia không hẹn mà cùng xoay người lại, dồn dập chào hỏi.

- Đây không phải là Lâm sư huynh sao?

- Lâm sư huynh có thể nói là kiệt xuất trong hàng đệ tử ngoại môn chúng ta a!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Lâm sư huynh có gì cần làm không? Tiểu đệ tình nguyện ra sức!

- ...

Lúc này, trước Tàng Kinh Các, lão giả nhắm mắt tĩnh tọa kia nghe được động tĩnh, không khỏi mở mắt ra nhìn tới.

Lâm Nhất hơi run lên, không ngờ còn có người nhận thức hắn. Thấy mấy người đều là đệ tử ngoại môn Luyện Khí bốn, năm tầng, hắn liền lộ ra khuôn mặt tươi cười nói:

- Ta đến tìm chấp sự...

- Mấy vị chấp sự đều không có ở đây.

- Chấp sự và Các chủ đều đi Đan Dương phong nghị sự rồi.

- Lâm sư huynh, có việc phân phó là được, huynh đệ chúng ta cũng nhàn rỗi a...

Nhìn đám người trước mắt thân thiện nhiệt tình, Lâm Nhất không thể làm gì khác hơn là nói:

- Có quan hệ tới hành trình Huyền Thiên Tiên Cảnh, không biết mấy vị sư đệ có biết hay không?

- Cái này... Nghe nói hai ngày sau sẽ khởi hành, công việc tương quan thì không quá rõ ràng...

- Đúng vậy, chúng ta chỉ là đệ tử ngoại môn, biết có hạn...

Mấy vị đệ tử ngoại môn có chút lúng túng, Lâm Nhất biết hỏi nữa cũng như không, không khỏi khẽ lắc đầu. Đột nhiên thần sắc hắn hơi động, nhìn mấy người chắp tay, chuyển hướng đi về phía trước.

- Vị này... Không biết nên xưng hô thế nào, gọi tại hạ tới đây, là có chuyện gì phân phó?

Lâm Nhất đi đến trước Tàng Kinh Các, thi lễ với tu sĩ thủ vệ. Vừa rồi thời điểm hắn và mấy đệ tử kia đối thoại, trong tai có người truyền âm, lúc này mới chú ý tới là lão giả này, nên tới đây hỏi.

Lão giả này tướng mạo tầm sáu mươi, bảy mươi tuổi, tu vi Luyện Khí tầng chín. râu tóc xám trắng, vẻ mặt hiền hoà, ánh mắt chứa ý cười. Nhìn Lâm Nhất, hắn gật đầu một cái, đưa tay lấy ra một cái bồ đoàn để ở bên người tầm ba thước, cười ha ha nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Nếu nguyện ý, gọi ta một tiếng sư huynh là được! Mời ngồi!

Nhất thời không tìm được người muốn tìm, dù sao cũng rảnh rỗi, không ngại cùng đối phương nói chuyện vài câu. Lâm Nhất nói một tiếng cám ơn, sau đó ngồi xuống.

- Có biết ta gọi ngươi tới là vì chuyện gì không?

Lão giả nhìn người trẻ tuổi bên cạnh, vuốt râu hỏi.

Lâm Nhất chưa từng gặp lão giả này, bất quá trong Chính Dương Tông hơn một nghìn tu sĩ, sao có thể nhận thức từng cái. Thấy ngôn ngữ của đối phương ôn hòa, hắn lắc đầu nói:

- Không biết sư huynh gọi ta đến là vì chuyện gì?

- Ha ha! Ta là lâm thời thay người khác trông coi Tàng Kinh Các, nơi này người đến người đi, cũng nghe được vài chuyện lý thú trong Thiên Ky Các...

Lão giả ung dung thong thả nói.

Nguyên lai người này họ kép Đông Phương, tên một chữ Thánh, hằng ngày quản lý một ít việc vặt trong các, rất là thanh nhàn, vì Tàng Kinh Các thiếu người, nên tạm thời tới trông coi giúp.

Đông Phương Thánh đang ở trước cửa Tàng Kinh Các tắm nắng, nghe Lâm Nhất và mấy đệ tử ngoại môn đối thoại, biết đây là đệ tử ngoại môn trước đây không lâu thịnh truyền, cũng là lâm thời nảy ý, mời đối phương tới nói chuyện.

- Nghe nói trong Thiên Ky Các ta, xuất hiện một đệ tử ngoại môn khá bất phàm, nói vậy hẳn là ngươi a! Chà chà, bằng chừng ấy tuổi đã là Luyện Khí viên mãn, tiền đồ bất khả hạn lượng!

Đông Phương Thánh thở dài nói.

Lâm Nhất mỗi ngày đóng cửa không ra, thật không biết đại danh của mình đã ở Thiên Ki Phong lưu truyền sôi sùng sục. Xem ra là vì trận tỷ thí kia. Hắn cười khổ hỏi:

- Xin hỏi Đông Phương... sư huynh, gọi Lâm Nhất đến đây là vì sao ?

- Ha ha! Tuổi tác lớn, khó tránh khỏi hơi nhiều lời, Lâm sư đệ không nên trách móc!

Lão giả gọi sư đệ cực kỳ tùy ý, nghĩ đến hắn đã nhìn thấu tu vi của Lâm Nhất, cười nói:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.