Vô Tiên

Chương 694: Tâm có thể lên trời (2)



- Vừa rồi ta thấy ngươi tìm chấp sự, có phải muốn hỏi sự tình Huyền Thiên Tiên Cảnh hay không?

Thấy Lâm Nhất gật đầu, Đông Phương Thánh vuốt râu cười nói:

- Ha ha, mấy vị chấp sự và Các chủ đều đi tới Đan Dương phong, hẳn là thương lượng sự tình hai ngày sau khởi hành! Lâm sư đệ không phải một trong những người đi theo sao? Đến lúc đó đi Đan Dương phong gặp đồng môn, cùng khởi hành là được.

Thấy Lâm Nhất nhíu mày suy nghĩ, hắn lại cười ha ha nói:

- Bất quá ta gọi ngươi tới, là muốn nói vài sự tình về Huyền Thiên Tiên Cảnh. Không biết Lâm sư đệ có hứng thú không?

Lâm Nhất nhướng mày, khom người, có chút thành khẩn nói:

- Xin sư huynh chỉ giáo!

Đông Phương Thánh gật đầu, giống như rất cảm khái, nhìn chân trời xa xa, chậm rãi mở miệng:

- Theo ta được biết, mấy chục năm nay, Lâm sư đệ là đệ tử ngoại môn duy nhất tham gia hành trình Huyền Thiên Tiên Cảnh. Tu vi trước mắt của ngươi, lẽ ra nên tiến vào nội môn, nhưng lại chưa vào, tại sao như vậy, không ai biết được. Bất quá ta cũng từ ngoại môn đi tới, nên cậy già lên mặt, ở trước khi ngươi đi nhắc nhở một chút, xem như bày tỏ tâm ý...

Lâm Nhất yên lặng ngồi ở một bên, nghe lão giả kia giảng giải. Đông Phương Thánh đến từ một nhà quan lại ở thế tục, tuổi thơ hướng đạo, nên trải qua thiên tân vạn khổ gia nhập Tiên môn.

Trước mắt lão nhân đã là Luyện Khí viên mãn, nhưng đã vượt qua trăm tuổi, sợ là tuổi thọ không còn nhiều.

Thiếu niên rời nhà, quay đầu lại đã là tuổi già bóng xế. Một đời cần cù cầu đạo, khổ tu rèn luyện, nhưng tu vi vẫn dừng bước ở Luyện Khí kỳ, sau vô số lần thử nghiệm, Trúc Cơ đã vô vọng.

Biết được ở Thiên Ky Các, trong hàng đệ tử ngoại môn xuất hiện một Luyện Khí tầng chín, còn đoạt được tư cách đi vào Huyền Thiên Tiên Cảnh. Đông Phương Thánh rất tò mò, không ngờ ở trước Tàng Kinh Các, lại thấy được người trẻ tuổi trong truyền văn kia.

Lâm Nhất bề ngoài chất phác, thần sắc đoan chính, cộng thêm tuổi còn trẻ, làm lão giả sinh ra hảo cảm. Tuy nói luận tu vi lấy sư huynh đệ tương xứng, nhưng tuổi tác của đối phương ở trong mắt hắn, không khác gì hàng con cháu, cho nên nói thêm vài câu, cũng là tâm ý của bậc làm trưởng giả.

Lão giả chậm rãi nói, nói một ít tin đồn thú vị ở trong tông môn, ung dung mà tùy ý, làm Lâm Nhất rất có hảo cảm, cũng bỏ đi nghi ngờ trong lòng.

Hai người ngồi chung một chỗ tự thoại, không ai để ý người lui tới. Lâm Nhất nhìn ra đối phương không có ác ý, lên tiếng hỏi:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Ngài đi qua Huyền Thiên Tiên Cảnh?

- Ha ha! Lúc trẻ đi qua một lần. Trong lòng mỗi người, đều có một toà tháp lên trời! Trong lòng của mỗi người, đều có một tiên cảnh! Ai! Nhưng đến ngày nay, tất cả đều là uổng công!

Lời nói của Đông Phương Thánh rất tang thương, nhưng thần thái tùy ý mà ôn hòa, giống như giảng giải nhân sinh của người khác.

...

Hơn một canh giờ, lão giả mới ngừng lại. Lâm Nhất đứng lên, cúi người thi lễ. Người sau ngồi ngay ngắn bất động, trong mắt lộ ra ý cười vui mừng, mở tay ra, trong tay xuất hiện hai thẻ ngọc nói:

- Một cái là địa đồ mà năm đó ta vào Huyền Thiên Tiên Cảnh, được môn phái tặng cho, cùng với một ít cấm kỵ phải biết, hẳn hữu dụng với ngươi; cái thứ hai chính là ghi chú gia hương của ta. Chỉ là nhiều năm như vậy, hẳn đã vật đổi sao dời. Sau này nếu nhàn rỗi, sư đệ có thể thay ta đi xem xem, nếu bất tiện, thì coi như sư huynh chưa nói qua, ha ha!

Lâm Nhất chần chờ, nhìn thẻ ngọc trong tay đối phương nói:

- Vì sao ngài không tự mình đi thăm một chuyến?

Đông Phương Thánh vuốt râu, buồn bã một lúc lâu, mới liếc mắt nhìn Lâm Nhất, trong ánh mắt lóe lên quang mang. Hắn lắc đầu nói:

- Ta cũng muốn trở về! Nhưng mỗi khi động ý nghĩ này, thì lòng sinh khiếp ý! Thôi, không đi cũng được.

Đông Phương Thánh khẽ thở dài, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi:

- Ngươi có chỗ khó khăn gì sao?

Lâm Nhất nghiêm nghị hỏi:

- Lâm Nhất không rõ chính là, vì sao ngài giao phó việc này cho ta?

Vốn tưởng Lâm Nhất sẽ tiếp nhận thẻ ngọc, sau đó đa tạ, ai nghĩ tới đối phương sẽ có nghi vấn như vậy.

Đông Phương Thánh hơi kinh ngạc, lần thứ hai quan sát đối phương một chút, cười nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Không mê hoặc, tất thủ tín! Thiện!

Hắn trầm ngâm, có chút tâm ý nói:

- Đệ tử nội môn đều có trưởng bối sư môn, ngược lại không cần thẻ ngọc này. Ngươi thân là đệ tử ngoại môn, sợ là không người chiếu cố! Trong tay của ta lại có một thẻ ngọc như vậy, giữ lại cũng vô dụng, nên mới đưa ngươi. Lễ hậu cho người, nên có sở cầu! Lâm sư đệ nghĩ có đúng không?

Lâm Nhất không chần chừ nữa, lần thứ hai khom người, hai tay tiếp nhận thẻ ngọc nói:

- Đa tạ!

Đông Phương Thánh vuốt râu mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu, phất tay ra hiệu nói:

- Ta còn phải thay người canh giữ nửa ngày, ha ha! Xin cứ tự nhiên!

Lâm Nhất không có lập dị, xoay người rời đi, nhưng trong lòng hắn rất cảm kích lão giả kia! Việc đối phương nhờ vả, chỉ là một lý do mà thôi, cũng làm cho Lâm Nhất tiếp thu phần ân tình này mà không thẹn với lương tâm!

Bản thân lão giả đã rời nhà nhiều năm, nhờ người về thăm, bất quá là giải quyết một tâm nguyện. Còn người được nhờ xử sự như thế nào, bản thân hắn không để ý. Lâm Nhất tự nhiên hiểu nguyên do trong đó, hắn chỉ là muốn xác định lý do đối phương đưa thẻ ngọc, không còn ý gì khác. Vì lần đầu gặp gỡ, lại đưa một phần ân tình như vậy, làm người không thể không suy đoán.

Hơn một canh giờ trò chuyện, làm Lâm Nhất được ích lợi không nhỏ. Hắn trước sau tràn ngập tò mò với Huyền Thiên Tiên Cảnh, nhưng không thể nào biết được đến tột cùng. Mà trước mắt, trong lòng nghi hoặc ít đi rất nhiều.

Dù sao Đông Phương Thánh đã tự mình trải qua, giảng thuật tình hình đại thể trong Huyền Thiên Tiên Cảnh. Trong đó phiêu lưu và cơ duyên cùng tồn tại, sinh tử nghịch chuyển bất quá là trong một ý nghĩ.

Có thể thấy được, lúc trước lão nhân này có thể toàn thân quay về, đúng là không dễ!

Một lão giả gần đất xa trời, một tu sĩ vô vọng Trúc Cơ, nhìn thấy một đệ tử ngoại môn nhỏ tuổi, hoặc là lòng trắc ẩn, hoặc có ý che chở, cũng có thể là hắn lâm thời nảy ý, để Lâm Nhất được lợi ích to lớn!

Lâm Nhất ở trong Thiên Ky Các, thân là một đệ tử ngoại môn không ai để ý, đưa mắt không quen, chung quanh thụ địch. Sắp đến hành trình Huyền Thiên Tiên Cảnh, lại không người báo cho thời gian khởi hành, cũng không có người chiếu cố. Hắn tâm có bất mãn, lại chỉ có thể âm thầm nhẫn nại.

Bây giờ chiếm được giúp đỡ bất ngờ, có thể thấy được, thiên chi đạo, vốn là lấy chỗ thừa mà bổ chỗ thiếu!

Trong lòng mỗi người, đều có một toà tháp lên trời! Trong lòng mỗi người, đều có một tiên cảnh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.