Vô Tiên

Chương 697: Thang trời (2)



- Bái kiến tổ sư!

Lâm Nhất cũng theo mọi người cúi đầu, há miệng, nhưng không lên tiếng, mà lén lút đánh giá phía trước.

Ở phía trước lặng yên đứng một trung niên mặc đạo bào, hai hàng lông mày như kiếm, ánh mắt nửa mở nửa đóng, thần sắc lãnh đạm.

Người này là Các chủ Đan Dương phong Yến Khởi, hắn nhìn về phía mọi người hơi gật đầu, lên tiếng nói:

- Không cần đa lễ!

Ánh mắt xẹt qua các vãn bối, thần sắc hơi không vui.

- Tông chủ bế quan thì cũng thôi, không nghĩ tới mấy vị Các chủ cũng không lộ diện, hừ!

Yến Khởi lạnh lùng nói, dưới chân lóe lên thanh hồng, một tia kiếm quang trực chỉ vân tiêu, trước một bước rời đi.

Các đệ tử Luyện Khí kỳ không dám lên tiếng, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không có người biểu lộ bất mãn. Một lão giả xoay người lại lớn tiếng nói:

- Từng người thi triển pháp môn, nhanh lên đỉnh Đan Dương phong.

Nói xong, hắn đã bước lên phi kiếm, theo Yến Khởi rời đi, ngay sau đó lại là hơn mười đạo kiếm quang lóe lên.

Chỉ nháy mắt, trên sơn đạo chỉ để lại một đám đệ tử Luyện Khí kỳ. Những đệ tử này từng người hơi run lên, có người cơ linh thi triển Ngự Phong thuật, chạy về phía cầu thang trên vách đá.

Giống như bầy ong vỡ tổ, những đệ tử Luyện Khí kỳ này không còn trầm ổn như lúc trước, dồn dập noi theo người trước, theo cầu thang bằng đá chạy nhanh.

Nhìn từng người rời đi, Lâm Nhất đứng tại nguyên chỗ không chuyển động, lặng lẽ khởi động thần thức nhìn tới. Đan Dương phong ngạo nghễ đứng sừng sững, cao tới hơn ngàn trượng, cầu thang trên vách đá chót vót khó đi, cho dù là đệ tử Luyện Khí kỳ tu vi không kém, muốn leo lên đỉnh cũng phải phí nhiều công sức. Chẳng lẽ trên Đan Dương phong này, còn có cái gì không muốn người biết sao?

Đệ tử Thiên Ky Các, ở thời điểm bước lên bình đài đã ở phía sau người. Nhưng cho dù như thế, chỉ nháy mắt, bên người Lâm Nhất đã không có mấy thân ảnh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Lâm sư đệ, vi huynh đi trước một bước!

Người nói chuyện là La Dật, hắn cũng sớm không kiềm chế nổi, nói xong cười ha ha, thân hình đi xa.

Ở trong Chính Dương Tông, bình thường không dám sử dụng thần thức. Vừa rồi nhân cơ hội tra rõ động tĩnh trên ngọn núi, Lâm Nhất không chần chừ nữa, dưới chân điểm một cái, thân hình đột nhiên bay lên.

Các đệ tử Luyện Khí kỳ đều lao đến trước cầu thang đá, lại theo bậc mà lên. Những người này tu vi cao thâm, đi ở trên thềm đá trơn trợt cũng không tốn sức chút nào, chỉ là không thể thong dong và cấp tốc như ở trên đất bằng. Lâm Nhất căn bản không muốn sử dụng Bích Vân Sa, như vậy quá đáng chú ý. Bất quá hắn cũng không muốn theo ở phía sau, nhìn cái mông của người khác.

Nhảy lên một cái là cao hơn hai mươi trượng, thân hình Lâm Nhất ở giữa không trung đã đến phụ cận vách núi. Dưới chân hắn hư điểm, thế đi không giảm, thân hình lại bỗng nhiên nhấc lên, lao thẳng tới trước.

Trên cầu thang đá đã có người lưu ý đến động tĩnh bên cạnh, chỉ cảm thấy gió nhẹ thổi qua, một bóng người nhàn nhạt nhẹ nhàng dừng ở trên cây tùng một chút, liền mất đi hình bóng.

Những đệ tử đi đầu kia không rảnh bận tâm quá nhiều, từng cái từng cái nổi lên tâm giành thắng lợi, giành trước chạy vội.

Lâm Nhất đi chính là đường tắt, nhai tùng, khe hở vách núi… đều bị hắn mượn lực, lại thêm thân pháp Long Hành Cửu Biến kỳ diệu, chỉ thấy hắn phá tan từng tầng từng tầng mây mù, bay thẳng đến đỉnh núi.

Ngọn núi ngàn trượng, nói cao cũng không cao. Nhưng cho dù là tu sĩ thi triển Ngự Phong thuật, cũng phải phí một ít công phu mới có thể đạt đến đỉnh. Giống Lâm Nhất như giẫm trên đất bằng, ở trong hàng đệ tử Luyện Khí kỳ là rất ít thấy. Chỉ bất quá tu sĩ hiểu được khinh công trong giang hồ, tương tự cũng rất hiếm thấy.

Ngự Phong thuật của Lâm Nhất cao hơn những tu sĩ khác một bậc, cộng thêm Long Hành Cửu Biến kỳ diệu, hắn đi sau mà đến trước, từ từ vượt qua các tu sĩ, bỏ bọn hắn lại phía sau.

Chỉ non nửa chén trà nhỏ, phía trên tất cả đều là vách đá trọc lốc, không thấy được một cây lão tùng, cũng không có khe núi mượn lực. Lúc này hắn cách đỉnh núi còn hơn năm mươi trượng, cách cầu thang đá đến ba mươi trượng.

Thế rơi đã thành, nhưng Lâm Nhất không hề hoảng loạn, vươn tay chộp tới núi đá, dưới chân cũng giấu diếm lực đạo, đá về phía vách núi.

Vốn định lấy cái này mượn lực, ai nghĩ xoạt một tiếng, trên thạch bích cứng rắn chỉ để lại vài vết trảo. Ngón tay của Lâm Nhất phảng phất như đụng phải tường đồng vách sắt, khó có thể động mảy may.

Ngón tay và mũi chân đau đớn, làm cho Lâm Nhất thầm hít một hơi lãnh khí. Trên vách đá này cũng có trận pháp bảo vệ sao? Tình cảnh trước mắt không ổn rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.