Vô Tiên

Chương 702: Gió đến không hề có một tiếng động (1)



Khi Lâm Nhất bước ra Truyền Tống Trận lần nữa, hắn vẩy vẩy đầu, đã không còn cảm giác mê muội và không khỏe. Hắn giương mắt nhìn lên, đây cũng là một sơn cốc.

Dưới chân núi đối diện Truyền Tống Trận, đã tụ tập không dưới một nghìn tu sĩ, có đứng có ngồi, dáng vẻ khác nhau, rất nhiều người đang nghển cổ viễn vọng cái gì đó.

Vị trí trước mắt, nói là sơn cốc, chẳng bằng nói là một hẻm núi to lớn. Phía nam là quần sơn liên miên, cây cối um tùm, xanh um tươi tốt; phía bắc bên ngoài mấy chục dặm kia, đó là cái gì?

Lâm Nhất theo ánh mắt của những tu sĩ kia nhìn tới, thấy là một ngọn núi màu vàng kim, đột ngột mà lên, trực chỉ mây xanh, nguy nga kiên cường.

- Huyền Thiên Phong, quả thật là muôn hình vạn trạng, kỳ dị bất phàm!

Nghe La Dật ở bên người chà chà than thở, Lâm Nhất thầm nghĩ, chẳng lẽ nơi này là Huyền Thiên Môn?

Tâm có nghi vấn, Lâm Nhất dựng lỗ tai lên, lưu ý bốn phía. Hắn theo mọi người đi đến một góc của sơn cốc nghỉ ngơi, đã biết được đại khái nơi đây.

Sơn cốc này tên là Vọng Thiên Cốc, quần sơn phía nam là vị trí của sơn môn Huyền Thiên Môn, mà ngọn núi kỳ dị kia tên là Huyền Thiên Phong, chính là mục đích của chuyến này. Nghe nói Huyền Thiên Tiên Cảnh ở trên Huyền Thiên Phong.

Ngọn núi này cao không dưới vạn trượng, giữa sườn núi là mây mù dày đặc, không thấy đỉnh núi, làm sao đi tới? Phía trên còn có Truyền Tống Trận không? Còn nữa, trong sơn cốc có nhiều tu sĩ như vậy, đều là người đồng hành?

Ở dưới mấy vị trưởng bối Trúc Cơ kỳ dẫn dắt, người Chính Dương Tông đi đến dưới chân núi tạm thời thu xếp đi. Lâm Nhất vẫn còn muốn tìm một chỗ yên lặng đả tọa, chỉ thấy chư vị đồng môn tụm năm tụm ba nói giỡn, căn bản không có địa phương hắn đặt chân. Ngay cả La Dật cũng cười nịnh nọt, chui vào trong đám người.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Có mấy chỗ bên người hơi rộng rãi, ai! Vẫn là thôi đi! Ánh mắt kia đều có thể ăn người a.

Cách mọi người xa hơn một chút, trên đỉnh đầu ngay cả một bóng cây cũng không có, dưới chân đều là đá vụn, Lâm Nhất không thể làm gì khác hơn là một mình đứng đấy. Nhìn hai bên một chút, hắn lắc đầu, trong thần sắc lộ ra mấy phần bất đắc dĩ.

Trong sơn cốc nhiều tu sĩ như vậy từng người tụ thành một đoàn, lẫn nhau cách xa chừng hai mươi trượng, lấy đó làm vị trí Tiên môn. Nhìn tu sĩ nhiều ít, thì có thể thấy được Tiên môn to nhỏ.

Tiên môn có được một trăm, hai trăm tu sĩ tụ tập, ở trong sơn cốc cũng không nhiều, chỉ có năm nhóm. Chính Dương Tông là một nhánh trong đó, nhân số nhiều nhất, nhìn quần áo là tu sĩ của Huyền Thiên Môn; mặc thanh y là Định Hải Tông; một đám nữ tử ở cùng một chỗ, y phục còn màu hồng, chắc là đến từ Hồng Vân Cung; mặc hắc y thì đến từ Hắc Sơn Tông.

Hắc y? Lâm Nhất bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, không khỏi nhíu mày.

Ngoại trừ mấy Tiên môn nổi danh kia ra, còn lại có hơn mười người đến mấy chục người không giống nhau, hẳn là tiểu tiên môn đến từ các nơi trong Đại Hạ.

Ánh mắt Lâm Nhất đảo qua, bỗng nhiên thần sắc hơi động. Hắn dĩ nhiên ở trong đám người, nhìn thấy vài khuôn mặt quen thuộc.

Nhìn thấy mấy người này cũng không kỳ quái, chỉ là một thân ảnh mập mạp lóe lên, liền ẩn thân ở trong đám người không thấy. Sao hắn lại ở đây?

Có lẽ vì Lâm Nhất đứng một mình quá mức dễ thấy, trong một nhóm tu sĩ, có hai người trẻ tuổi trong lúc vô tình nhìn sang, vội vàng ra vẻ không thấy, bất quá chốc lát, lại biểu lộ ra khá lúng túng nghiêng đầu, xa xa chắp tay.

Hai người này là Linh Giám và Linh Thuật của Đan Nguyên Tông, lúc trước Lâm Nhất bị tính toán, suýt chút nữa mất mạng, cuối cùng được đối phương trong lúc vô tình cứu, cũng xảo ngộ bạn cũ của Tô tiên sinh, Nhược Thủy Chân Nhân.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Người chí thân ở Đại Hạ có thể tin, chỉ có Nhược Thủy tiên sinh và Nguyên Thanh. Chuyện nào ra chuyện đó, Lâm Nhất không có vì chuyện cũ mà ghi hận hai huynh đệ Linh Giám, cũng truyền âm qua thăm hỏi tình trạng gần đây của tôn sư.

Khi biết Nhược Thủy tiên sinh vẫn mạnh khỏe, Lâm Nhất lộ ra nụ cười, chắp tay đáp lễ!

Ánh mắt Lâm Nhất di chuyển đến một đoàn người khác, khẽ gật đầu, một nữ tử tố y cũng mỉm cười ra hiệu.

Ở chỗ Hồng Vân Cung, tất cả đều là nữ tu dáng người thướt tha, có thể nói là làm người khác chú ý, nhưng ánh mắt Lâm Nhất lại bỏ qua, nhìn về đám tu sĩ hắc y kia.

Trong đám người Hắc Sơn Tông, Công Dã Bình chen chúc ở trong mấy tu sĩ Kim Đan kỳ, mang theo thần sắc kiêu ngạo nhìn xung quanh. Ánh mắt ở trên người nữ tu Hồng Vân Cung lưu luyến không ngừng, còn không quên lắc đầu cảm khái.

- Thiếu tông chủ! Nếu Hồng Vân Cung lệ thuộc chúng ta, trên mặt mũi vẫn phải giữ, không được làm hỏng đại kế của Tông chủ!

Một lão giả lên tiếng nói.

Bên cạnh hắn, một lão giả tóc bạc da mồi khác, thần sắc âm hàn, lạnh lùng ừ một tiếng, phụ họa nói:

- Uổng Xích trưởng lão nói không sai!

- Ý tứ của Đạt Mông trưởng lão và Uổng Xích trưởng lão, Công Dã Bình ta há có thể không biết? Nhưng lúc này chờ quá nhàm chán, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nên nhìn một chút mà thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.