Vô Tiên

Chương 708: Một bước phàm trần (1)



Cũng trong Huyền Thiên Tháp, trên thềm đá xoay quanh kia, bước chân của Lâm Nhất chầm chậm mà mạnh mẽ...

Nơi này là địa phương nào? Trong sơn đạo xuất hiện một đôi vợ chồng trẻ tuổi. Trong lòng phụ nhân ôm một hài tử mới sinh... Vô số tráng hán đột nhiên từ trong rừng núi tuôn ra, người chồng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ...

Trên thềm đá, Lâm Nhất dừng bước, hai hàng lông mày dựng thẳng lên

... Cầu xin tha thứ không có kết quả, người chồng phấn khởi chống lại, cũng cật lực ngăn cản tặc nhân quấy nhiễu, mưu đồ để vợ mang theo hài tử thoát đi... trong tiếng cười hiểm ác, ánh đao thoáng hiện, máu tươi phân tán... người vợ gào khóc, giẫy giụa, dùng hết toàn lực bảo hộ hài tử ở dưới thân... máu nhuộm đỏ tã lót, còn có tiếng khóc tan nát cõi lòng kia...

Lâm Nhất nắm chặt nắm đấm, trong ánh mắt đóng chặt có nhiệt lệ tuôn ra. Cả người hắn run rẩy, ở trên thềm đá thật lâu không bước.

... Đó là sư phụ sao? Một lão nhân mặc đạo bào đuổi tặc nhân đi, ôm lấy hài tử còn trong tã lót...

- Hài tử đáng thương, ngươi và Huyền Nguyên Quan ta hữu duyên! Lão đạo có người nối nghiệp rồi!

Sau khi thổn thức một phen, lão nhân lộ ra nụ cười, hài tử khóc lâu kia cũng mở to đôi mắt, ê a lên tiếng…

- Cha! Mẹ! Sư phụ!

Đáy lòng Lâm Nhất phát ra một tiếng rên rỉ bi ai, lúc này hắn muốn đứng như thế, cho dù là vĩnh cửu chìm đắm ở trong thống khổ tận cùng kia, cũng không oán không hối!

... Có lẽ qua mấy canh giờ, hoặc đã qua mười mấy năm. Lâm Nhất nhìn hài tử kia từng ngày từng ngày lớn lên... Lão đạo sĩ ở phía sau, thân ảnh nhỏ yếu kia là rõ ràng như thế... Đó là đạo quan trên Tiên Nhân Đỉnh... Đó là Tiểu Thiên Trì... Đứa bé kia đã trưởng thành, nằm ở trước một phần mộ khóc lóc đau khổ...

... Không lên núi cao, không biết trời cao bao nhiêu; không xuống khe sâu, không biết đất dày như thế nào... Đó là Tô tiên sinh ân cần giáo huấn!

Trên thềm đá, các loại tư vị hỉ, nộ, ái, ố luân phiên xông lên đầu, thần sắc của Lâm Nhất cũng cấp tốc biến ảo. Nỗi lòng đã trải qua vạn ngàn dằn vặt, cuối cùng bình tĩnh lại, hắn nhấc chân đi về phía trước.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Mỗi một bậc thang, phảng phất như đều có một cố sự; mỗi một bước bước ra, đều giống như bước qua một cái khe trong lòng. Giang hồ ân oán, mưa bụi hồng trần, sinh tử ràng buộc, Lâm Nhất không có dừng lại. Theo hắn càng đi càng cao, tràng cảnh trước mắt cũng không ngừng biến ảo.

Khi Lâm Nhất đi đến đỉnh tháp, một thanh âm đến từ hư vô xa xôi vang lên

- Ngươi, cuối cùng vẫn tới...

Hai mắt Lâm Nhất đóng chặt mấp máy, nhưng vẫn chưa mở. Chỉ là hắn dừng bước lần thứ hai.

- Càn khôn đã tạo, số phận an bài, mệnh trời không thể trái! Ngươi... trở về đi!

Lời kia mang theo khí thế không thể nghi ngờ.

Giờ khắc này, Lâm Nhất lại không nghĩ được quá nhiều. Trong lòng hắn kinh hãi, bỗng nhiên mở hai mắt ra. Thấy mình đang đứng ở trong đám mây, mà Huyền Thiên Tháp thì ở ngay dưới chân.

- Ngươi là ai? Ngươi biết ta sao? Vì sao bảo ta trở lại?

Lâm Nhất trầm giọng hỏi.

Trong mây gió phun trào, tiếng nói không biết đến từ nơi nào kia lại vang lên:

- Ta là ai? Ngươi không xứng biết được. Ngươi là ai? Ta quản ngươi là ai. Khuyên ngươi nên dừng lại, khí tức quen thuộc như vậy, ngươi chẳng phải là...

Thanh âm kỳ dị kia lộ ra ngông cuồng và thô bạo, rồi lại làm người không thể nào phản bác.

- Ta chẳng phải là gì? Nếu không nói rõ ràng, ngươi cho rằng ta sẽ quay đầu rời đi? Chẳng lẽ ngươi là chủ nhân của Huyền Thiên Tiên Cảnh?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.