Vô Tiên

Chương 712: Dục Thiên Tây Sơn (1)



Lâm Nhất vừa rời Tẩy Tâm Điện, lại tinh tế hồi tưởng tình hình đại thể trong Huyền Thiên Tiên Cảnh một lần.

Ở trong ngọc giản của Đông Phương Thánh, chỉ có địa đồ giản lược của Dục Thiên Cảnh. Còn vị trí chân chính của Hoàn Thiên Cảnh và Huyền Thiên Cảnh, trong địa đồ căn bản không có đánh dấu, ngay cả Tẩy Tâm Điện vừa rồi cũng không đề cập tới.

Đưa thân vào trong Huyền Thiên Tiên Cảnh, khiến người không phân rõ được Đông Nam Tây Bắc. Lâm Nhất bất đắc dĩ, chỉ có thể nhằm về nơi sâu xa của tiên cảnh. Hắn cách mặt đất ba thước, thân ảnh như khói, chỉ chốc lát đã chạy đi mấy chục dặm.

Xa xa có thể thấy được một núi đá lẻ loi đột ngột mọc lên, xuyên thẳng thương khung.

Lâm Nhất chậm rãi ngừng thân hình, nghĩ tới Tiểu Tây Sơn mà trong ngọc giản đề cập. Ngọn núi này cao không lường được, diện tích ước chừng trăm dặm, nằm ở phúc địa của Dục Thiên Cảnh.

Ngọn núi trước mắt này, nói là núi còn không bằng nói là một trụ đá to lớn nối liền trời đất, cao không thể chạm, làm người chùn bước. Chỉ là trên vách đá có cổ thụ ngang trời, có kỳ thảo ẩn tàng, khá là thần dị.

Dược thảo ở trên vách núi cheo leo kia, đều là thiên tài địa bảo khó gặp. Lâm Nhất chạy đến dưới chân núi, ngửa đầu nhìn lên. Trên cao mấy chục trượng, một mõm đá nhô ra, mọc một cây Hoàng Linh Chi. Vật ấy là đồ tốt, lại xưng long ngự hoặc tiên nhân lương, có thể luyện chế Tích Cốc đan và rất nhiều đan dược, ăn sống cũng có thể kéo dài tuổi thọ.

Lưu ý xung quanh, thấy không có động tĩnh gì. Dưới chân Lâm Nhất điểm một cái, thân hình sát lấy vách đá đột nhiên bay lên, lúc nhảy vọt đến ba mươi trượng, mũi chân hơi điểm nhẹ ở trên một cây cổ thụ, thân hình bay thẳng đến cây Hoàng Linh Chi.

Hoàng Linh Chi thật lớn, sợ là không dưới mười cân. Lâm Nhất đang định cười một tiếng, thần sắc bỗng nhiên biến đổi, thân hình chưa đến trùn xuống, hắn giơ tay thu hồi Hoàng Linh Chi, sau đó lao xuống dưới.

Vừa rồi Lâm Nhất nhảy lên nhanh chóng mà phiêu dật. Lúc này hắn từ trên lao xuống, lại cực kỳ chật vật.

Người chưa rơi xuống đất, thân hình Lâm Nhất đã bắn về phía trước, lần này hắn là dùng toàn lực.

Oanh…

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Một tiếng vang thật lớn từ phía sau truyền đến, Lâm Nhất liều mạng lao về phía trước. Ai ngờ một trận cuồng phong nối gót theo tới, oanh… mang theo vô số đá vụn đập lại.

Trên người lóe lên bạch mang, Huyền Thiên Thuẫn xuất hiện, chắn ở phía sau. Mà dưới chân Lâm Nhất vẫn còn liên tục, cho đến khi chạy đi 4, 5 dặm, lúc này mới chậm rãi ngừng lại, lòng vẫn còn sợ hãi quay đầu lại nhìn xem.

Một con quái thú màu vàng kim, dài mười mấy trượng, có trăm cái chân, vung vẩy một đôi lợi câu to lớn, đang ở dưới chân núi phẫn nộ xoay quanh. Nó không đuổi kịp đối thủ, chỉ có thể quay trở lại, leo lên vách đá chót vót, phút chốc liền tiến vào trong khe đá, không thấy bóng dáng.

Lâm Nhất nhẹ nhàng thở ra một hơi, cười khổ lắc đầu. Bách Túc Trùng ở phàm tục, ngay cả hài đồng cũng có thể một chân giẫm chết. Nhưng ở trong Huyền Thiên Tiên Cảnh, lại chính là quái vật.

Thời điểm nguy cơ đến, thần thức của mình cũng không thể phát hiện, chỉ cảm thấy khí tức âm hàn đột nhiên áp sát. Hắn quyết định thật nhanh, quay đầu bỏ chạy, lúc này mới hiểm hiểm tránh thoát kiếp nạn.

Đôi móc sắt to lớn kia, nhìn liền làm người ta biến sắc, căn bản không phải là mình có thể ứng phó. Chẳng phải nói, Bách Túc Trùng kia có tu vi Trúc Cơ kỳ?

Vỗ vỗ Túi Càn Khôn bên hông, một cây Hoàng Linh Chi tới tay, Lâm Nhất không lấy làm mừng, mà càng thêm cẩn trọng. Lúc này mới lần thứ hai đánh giá dược thảo trên vách đá, trong lòng hắn đã không còn hừng hực. Mới vừa rồi chỉ ở dưới chân núi lao về phía trước, bây giờ nên đi như thế nào, nhất thời không có tính toán. Chỉ có tra xét tình hình của Dục Thiên Cảnh một phen, lại quyết định nơi đi!

Theo thế núi của Tiểu Tây Sơn đi về trước, đi tầm 30 dặm, không trung đột nhiên truyền đến tiếng chim hót, sau đó liền thấy một con đại điểu đáp xuống. Mà trên mặt đất, chừng mười tu sĩ Luyện Khí kỳ đang tan tác bỏ chạy.

Đại điểu vẫn còn ở giữa không trung, hai cánh đột nhiên thu lại, nhanh như chớp giật lao xuống. Một tu sĩ tốc độ hơi chậm, bất ngờ không đề phòng, bị thiết trảo của đại điểu nắm lên. Người này không hề có lực hoàn thủ, bi thiết hét một tiếng, phí công vùng vẫy mấy lần, cuối cùng không động đậy được nữa.

Hai cánh đại điểu đúng lúc triển khai, rộng đến bảy tám trượng, hô một tiếng, đột ngột từ mặt đất bay lên, mang theo tu sĩ không may kia bay về phía vách đá.

Chết một người, nguy cơ tạm qua đi. Nhưng tu sĩ còn lại không dám ngừng chân. Có hai người chạy về phía Lâm Nhất, phía sau còn có mấy người, theo sát không rời.

- Kim Đỉnh Điêu kia thật đúng là hung tàn thành tính, không phải tu sĩ Trúc Cơ kỳ không thể ngăn chặn!

Chạy ở phía trước là một nam tử trẻ tuổi hơi lùn, còn không quên quay đầu lại bàn giao người phía sau cái gì đó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Vị nhân huynh vừa rồi kia thật thảm! Sư huynh, nếu chúng ta chạy chậm một bước, nói không chắc kết cục cũng sẽ như vậy!

Người phía sau tự xưng sư đệ, nhưng chỉ lo cắm đầu chạy trốn. Thấy sư huynh cảm khái, hắn vội phụ họa một câu.

- Hai tiểu tử phía trước đứng lại cho ta!

Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng quát chói tai, làm cho hai sư huynh đệ chạy nhanh hơn.

- Hừ! Ta nhìn hai tiểu tử các ngươi có thể chạy đi nơi nào!

Người nói chuyện là một tu sĩ tầm ba mươi tuổi, tu vi Luyện Khí viên mãn. Hắn oán hận mắng một tiếng, ra hiệu cho đồng bạn ở bên cạnh. Năm người số tuổi không giống nhau, lại có tu vi Luyện Khí tầng tám, tầng chín, vẻ mặt đều oán giận, bỗng nhiên xông lên phía trước, chỉ nháy mắt đã vây quanh hai người trẻ tuổi chạy ở phía trước.

Thấy tình thế không ổn, hai người trẻ tuổi không thể làm gì khác hơn là dừng bước. Trong đó nam tử vóc dáng hơi lùn liên tục xua tay nói:

- Chư vị chớ nên hiểu lầm! Tình hình vừa rồi thật không quan hệ tới hai huynh đệ chúng ta!

- Hừ! Sao không có quan hệ gì tới ngươi! Nếu không phải hai người các ngươi chọc giận Kim Đỉnh Điêu, Cát sư đệ của Tinh Nguyên Tông ta sao sẽ chết thảm vô tội!

Tên tu sĩ trung niên kia tức giận quát.

- Chuyện này... cũng không trách được người khác a! Trên vách đá chỉ có một cây Tiên Lan, ai không muốn chứ! Chỉ là không ngờ tới, Tiên Lan cách sào huyệt của Kim Đỉnh Điêu gần như vậy. Súc sinh kia điên lên, là nhận không ai là ai a ! Ha ha, vị sư huynh này, ngươi nói có đúng hay không!

Nam tử lùn cười bồi, lên tiếng biện giải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.