Vô Tiên

Chương 714: Cũng là cố nhân (1)



Vừa rồi tình hình đại điểu gây ra kinh loạn, Lâm Nhất nhìn ở trong mắt. Hắn từng bị Bách Túc Trùng đánh lén, không khó tưởng tượng nguyên do trong chuyện này. Hắn cũng nhận ra hai sư huynh đệ chạy ở phía trước, thấy có sáu người ngăn cản liền đi tới.

Chỉ là dáng vẻ của Linh Thuật và Linh Giám, làm Lâm Nhất âm thầm lắc đầu. Hai huynh đệ này lại không có ý tốt! Nhưng thấy tình cảnh của hai người không ổn, liền bứt ra rời đi, thì làm sao ăn nói với Nhược Thủy tiên sinh?

Thần sắc sáu tu sĩ kia đằng đằng sát khí, một Luyện Khí viên mãn, hai Luyện Khí tầng chín, ba Luyện Khí tầng tám, khí thế hung hăng, cũng không dễ ứng phó.

...

- Linh Giám và Linh Thuật, hai người các ngươi ở đây làm chi?

Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi đến phụ cận. Hắn cũng không thèm nhìn sáu người kia, chỉ mang theo thần sắc tò mò chào hỏi hai huynh đệ Linh Giám.

Thấy trong giọng nói của Lâm Nhất không hiện ra xa lạ, hai huynh đệ thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ tu sĩ trung niên kia đã mang theo một người tiến ra đón.

- Vị đạo hữu này chắc là đến từ Chính Dương Tông, nếu ngươi và Đan Nguyên Tông không có quan hệ gì, thì xin dừng bước!

Tu sĩ trung niên chắp tay, lạnh lùng ngăn trở, cũng cùng với đồng bạn tản ra, kẹp Lâm Nhất ở giữa.

Lâm dừng bước lại, đưa tay kéo ngọc bài bên hông xuống, nhìn một chút, lắc đầu nói:

- Có vật ấy, ai cũng biết thân phận của ta!

Hắn thu nó vào Túi Càn Khôn, sau đó nhướng mày, ngẩng đầu hỏi:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Vì sao ngăn cản đường đi của ta?

- Tại hạ là tu sĩ Tinh Nguyên Tông! Hai vị đạo hữu Đan Nguyên Tông này ở thời điểm cướp giật Tiên Lan, chọc giận Kim Đỉnh Điêu, khiến sư đệ đồng môn của ta chết! Chúng ta tự nhiên phải tìm về công đạo! Mong vị đạo hữu này không nên nhiều chuyện, để tránh rước họa vào thân!

Tu sĩ trung niên nói.

Hắn cho rằng phe mình người đông thế mạnh, không tin đối phương không ngoan ngoãn rời đi. Nếu không, tư thế giáp công hình thành, thắng bại đã định.

- Lâm huynh đệ không nên tin lời từ một phía! Bọn hắn thấy ta hái được Tiên Lan, liền đến cướp giật, mới trêu chọc Kim Đỉnh Điêu giận dữ! Đồng môn vẫn lạc, cũng không liên quan gì tới huynh đệ chúng ta. Trước mắt hắn đã đạt được Tiên Lan, nhưng lòng tham không đáy, muốn tiếp tục làm khó!

Tuy còn bị bốn người vây khốn, nhưng dũng khí của Linh Giám tăng lên rất nhiều, vội lên tiếng cải cọ.

- Đúng vậy, bọn họ muốn giết người cướp của!

Linh Thuật cũng phụ họa.

Hắn biết Lâm huynh đệ này thủ đoạn không kém, đối mặt tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng dám liều mạng, chính là người trước mắt có thể mượn lực.

Tu sĩ trung niên kia lại không nhiều lời, mà lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Nhất.

- Tiền tài động nhân tâm! Ai! Thân là tu sĩ, không nhất tâm hướng đạo, tội gì chứ!

Thần sắc Lâm Nhất bất biến, bỗng nhiên khẽ thở dài một tiếng, lầm bầm lầu bầu. Thấy trong thần sắc của đối phương lộ ra não tu, hắn chắp tay khuyên nhủ:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Dược thảo đã tới tay, sao chư vị không lui nhường một bước! Trong Huyền Thiên Tiên Cảnh này, còn có rất nhiều thiên tài địa bảo!

Lâm Nhất hảo tâm khuyên nhủ, nhưng đối phương không hề xiêu lòng, tu sĩ trung niên kia hừ một tiếng nói:

- Nơi này không luận Tiên môn lớn nhỏ, chỉ luận người nhiều ít. Ngươi đã không biết phân biệt, vậy thì thức thời giao ra Túi Càn Khôn, để đổi lấy một mạng đi!

Trần trụi đe doạ như vậy, mạnh mẽ cướp bóc như vậy, thú tính mười phần như vậy, là bởi vì ở trong Huyền Thiên Tiên Cảnh sao? Đúng vậy! Nơi này bất luận Tiên môn lớn nhỏ, chỉ phân tu vi cao thấp, chỉ quan tâm nhiều người ít người. Người đã chết, ai biết được nguyên do chân chính chứ!

Tròng mắt Lâm Nhất thu nhỏ lại, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên nói:

- Xem như ta không biết phân biệt đi! Bất quá kết quả như thế nào, còn chưa biết được đâu!

Người trẻ tuổi này đã là Luyện Khí viên mãn, làm cho tu sĩ trung niên của Tinh Nguyên Tông kia tâm có do dự. Vốn định đe dọa vài câu, bức đối phương lui bước. Ai nghĩ tới, người trẻ tuổi kia lại không sợ chút nào. Xem ra hôm nay miệng lưỡi là vô dụng, nếu như muốn lấy được chỗ tốt, chỉ có thể động thủ mà thôi.

Nghĩ đến đây, miệng của tu sĩ trung niên hơi động, muốn truyền âm ra lệnh đồng bạn động thủ, lại đột nhiên nộ quát một tiếng:

- Ngươi dám đánh lén!

Phí lời! Một người đánh hai người, còn cần nhắc nhở ngươi sao! Lâm Nhất thầm gắt một cái. Đột nhiên thân hình hắn lóe lên, đã đến trước người tu sĩ trung niên, ánh kiếm đánh xuống.

Ầm một tiếng, thời khắc vội vàng, tu sĩ trung niên lấy ra phi kiếm chắn ở trước người, nỗ lực ngăn trở tư thế đột kích. Hắn liên tiếp lui về phía sau mấy bước, tiện tay vứt ra một tờ phù chú, hóa thành hỏa vũ đầy trời đánh về phía địch thủ. đồng môn cũng tỉnh lại, đúng lúc thôi thúc phi kiếm trợ công.

Còn lại bốn tu sĩ, thấy đồng môn động thủ, cũng từng người thôi thúc phi kiếm đánh về phía Linh Giám và Linh Thuật. Hai huynh đệ nhất thời luống cuống tay chân, đơn đả độc đấu cũng không chiếm được tiện nghi, đối mặt lấy nhiều khi ít, chỉ có thể bị động phòng thủ, khổ sở chống đỡ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.