Vô Tiên

Chương 728: Ly Hồn Giản (1)



Sát khí âm u, lập tức tràn ngập ở trong trận pháp. Xuất Vân Tử thay đổi sắc mặt, hãi đến quay đầu bỏ chạy, nhưng đột nhiên cảm thấy cảnh tượng bốn phía không hề thay đổi, căn bản chưa rời khỏi tại chỗ ba thước. Hắn thật sự hoảng rồi, móc ra ngọc phù bóp nát, nhưng vô dụng! Tay lấy ra phù chú đập ở trên người, vẫn vô dụng!

Khẽ cắn răng, một viên châu xuất hiện ở trong tay. Xuất Vân Tử nó ném đi, vừa muốn dẫn động thủ quyết, ai nghĩ trong mây mù trắng xóa, bỗng nhiên duỗi ra một cánh tay.

- Không muốn a!

Xuất Vân Tử khẩn trương, cái tay kia không chút lưu tình lấy đi viên châu, lại tiếp tục ẩn vào trong mây mù.

- Lâm huynh đệ hạ thủ lưu tình! Ta nói là được!

Xuất Vân Tử mang theo oán khí, lại kêu thảm một tiếng, đặt mông co quắp ở trên mặt đất, liên tục xua tay nói:

- Con mẹ nó hôm nay ta đụng phải vận xui rồi! Lâm huynh đệ, là ta sai còn không được sao? Nếu ta chết, có một số việc, hừ, ngươi sẽ không bao giờ hiểu được!

Mây mù tán đi, Lâm Nhất hiện ra thân hình. Nhìn Xuất Vân Tử tuyệt vọng hơn nữa ra vẻ vô tội, hắn nhếch miệng, hơi vén áo bào, cách xa khoảng một trượng ngồi xuống.

Xuất Vân Tử không biết Lâm Nhất có ý gì, vội di chuyển về phía sau, con ngươi xoay chuyển vài vòng, lại đổi thành khuôn mặt tươi cười, khà khà cười nói:

- Lâm huynh đệ...

- Nói ra tất cả ta muốn biết...

Lâm Nhất khẽ nhả một câu, nhìn viên châu trong tay, sau đó thu nó vào, lạnh lùng nhìn Xuất Vân Tử.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Sẹo lồi trên mặt khẽ run rẩy, ánh mắt rất lưu luyền nhìn trên tay Lâm Nhất, Xuất Vân Tử gật đầu, mang theo may mắn và có chút lấy lòng nói:

- Lâm huynh đệ chính là người thành tín a...

...

Trong khe núi rộng mấy chục trượng, sương mù màu trắng phập phồng như nước. Người đi ở trong đó, giống như đặt mình trong đám mây.

Thỉnh thoảng có thân ảnh tu sĩ thoáng hiện ở trong khe núi, nhưng dáng dấp vội vàng, không biết đang tìm kiếm cái gì. Nơi đây có hai nữ tử sóng vai, một nữ tử trẻ tuổi mặc váy màu vàng, không ngừng nhìn quanh, tò mò nói:

- Sư phụ! Đây là Ly Hồn Giản?

- Lấy âm khí làm phách, lấy dương khí làm hồn; hồn quý lấy phách động, phách hàng mà hồn ly! Giản này vừa ngăn trở âm dương, lại trục phách ly hồn, nên tên là Ly Hồn Giản!

Nữ tử đáp lời áo trắng như tuyết, mạo như u lan, thần như lãnh nguyệt. Nàng dẫm chân xuống, hai bông tai đu đưa, mang theo nụ cười nhàn nhạt, có chút bất đắc dĩ nói:

- Thải Doanh! Lấy tu vi của ngươi, thì không nên đi Hoàn Thiên Cảnh cho thỏa đáng! Cho dù tìm được Định Hồn Thảo, đi qua Ly Hồn Giản cũng không phải là sự tình dễ dàng!

- Hiếm thấy có cơ duyên lịch lãm này, Thải Doanh sao cam tâm lùi bước! Sư phụ yên tâm, nếu có bất trắc, đệ tử không lo tự vệ!

Nói chuyện chính là Thu Thải Doanh, sau khi nàng bị Lan Kỳ Nhi tìm được, liền năn nỉ cùng nhau tiến vào Hoàn Thiên Cảnh. Lan Kỳ Nhi thân là sư phụ, nhưng không chịu nổi đồ đệ bướng bỉnh, không thể làm gì khác hơn là dẫn đối phương tới nơi này.

Chỉ là nghe các tiền bối trong môn phái nhắc qua, càng đi sâu vào tiên cảnh càng nguy hiểm. Mà Thu Thải Doanh bề ngoài nhu nhược, nhưng tính tình bướng bỉnh bất khuất, hơn nữa gánh vác thâm cừu, thực là một người đáng thương. Vì thế sau khi Lan Kỳ Nhi suy nghĩ, không nhịn được khuyên can vài câu. Thấy không hề bị lay động, nàng chỉ có thể âm thầm lắc đầu.

- Sư phụ, Định Hồn Thảo là vật gì? Vì sao nhập giản phải tìm vật ấy? Nơi khác không có sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Thu Thải Doanh coi Lan Kỳ Nhi là thân nhân, nên trong lời nói mang theo thần thái rất thân mật.

Lan Kỳ Nhi khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:

- Điển tịch có viết, vào giản nhất định phải có Định Hồn Thảo, ở trong giản tìm được vật ấy, nói vậy cũng không phải ngẫu nhiên! Nó có hiệu quả trừ tà định hồn, chiếm được, có thể giúp tu sĩ Luyện Khí kỳ đi ra Ly Hồn Giản.

Nói tới chỗ này, sợ đồ đệ nghe không rõ, nàng lại kiên nhẫn nói:

- Giản này dài không tới trăm dặm, mà vào giản hơn mười dặm, mây mù như nước chảy kia sẽ sinh ra ảo giác đến đả thương hồn phách người. Mệnh hồn của tu sĩ Luyện Khí kỳ không đủ cường đại, chỉ có mượn lực của Định Hồn Thảo, mới có thể không việc gì!

- Đa tạ sư phụ giải thích! Qua trăm dặm Ly Hồn Giản, nói vậy là có thể vào Hoàn Thiên Cảnh rồi.

Trong giọng nói của Thu Thải Doanh mang theo vài phần say mê.

Lan Kỳ Nhi nhẹ nhàng tiến lên, trong thần thức lưu ý động tĩnh trong khe núi. Phía trước cách đó không xa, trong khe đá, một cây Định Hồn Thảo bị phát hiện, lập tức liền dẫn tới mấy người tiến lên cướp giật. Nàng hơi nhíu mày nói:

- Huyền Thiên Tiên Cảnh tự thành thiên địa, mà Dục Thiên, Hoàn Thiên, Huyền Thiên lại có khác nhau. Mỗi tháng mười lăm ngày, đường hầm đi về phía Hoàn Thiên Cảnh mới có thể mở ra ở cuối Ly Hồn Giản...

- Sư phụ, trên vách đá kia có một cây Định Hồn Thảo!

Thu Thải Doanh kinh hỉ hô một tiếng, thân thể bay lên, thẳng đến vách đá ở ngoài hơn mười trượng. Mà cùng lúc đó, mấy bóng người đi sau mà đến trước, đã cướp ở đằng trước nàng.

Mắt thấy Định Hồn Thảo tới tay sẽ bị người cướp đi, Thu Thải Doanh cắn răng, giơ tay lấy ra một dải lụa, nhanh như linh xà bắn về phía trước. Mấy tu sĩ tham dự cướp giật kia đều là cao thủ Luyện Khí kỳ, thấy một nữ tử hùng hổ doạ người, căn bản không để vào trong mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.