Vô Tiên

Chương 732: Cửa mở (1)



Không cần tìm kiếm Định Hồn Thảo, Lâm Nhất và Xuất Vân Tử đi nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Không ngờ giữa đường sẽ gặp được Lan Kỳ Nhi, Lâm Nhất chột dạ, sợ bị đối phương nhìn thấu, nên không dám lên tiếng nói chuyện. Cũng may Huyễn Linh Thuật khá thần kỳ, căn bản không phải tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể khám phá.

Sau khi tiến vào Ly Hồn Giản hơn mười dặm, Xuất Vân Tử đã không thể chờ đợi được nữa lấy ra Định Hồn Thảo, dùng sức vò mấy lần, một tầng mảnh vụn kèm theo ánh huỳnh quang nhàn nhạt rải rác toàn thân. Lâm Nhất học theo, làm y như vậy.

Đến trung tâm của Ly Hồn Giản, sương mù dưới chân dần nặng. Núi cao ở hai bên càng cao vót, trời cũng tối đi rất nhiều. Trong khe núi không gió, mây mù chậm rãi phun trào, nhưng không hiểu vì sao thỉnh thoảng lại có âm phong.

- Ai u! Chẳng lẽ trong này có Quỷ Hồn! Làm tóc gáy của ta dựng lên rồi!

Xuất Vân Tử khiếp đảm nói thầm một câu, dưới chân cũng trở nên chần chờ.

Bộ pháp của Lâm Nhất cũng bắt đầu cẩn thận, mây mù dâng lên đến bên người kia, mang theo hàn khí dày đặc, nhưng khi đến gần người liền phai nhạt, này hẳn là công hiệu của Định Hồn Thảo. Dù như thế, hơi lạnh thấu xương kia vẫn từ từ áp sát, khiến trong lòng người ta kinh hoàng.

Chưa đi bao xa, phía trước xuất hiện một bóng người. Đó là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, giống như bệnh tâm thần một mình hô to gọi nhỏ, kinh động những tu sĩ qua lại khác. Lâm Nhất và Xuất Vân Tử ở xa xa dừng bước, ngạc nhiên nhìn tới.

Người kia ở tại chỗ điên cuồng một lúc, sau đó thần sắc trở nên ngây dại, chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, giống như tượng đá không nhúc nhích.

- Không có Định Hồn Thảo giúp đỡ, há có thể đi ra Ly Hồn Giản.

Có người cảm khái, nhưng có người lại hỏi:

- Người này đã chết?

- Hồn phách ly thể, chỉ lưu lại một bộ tử thi. Ha ha, có lẽ sẽ hóa thành một cây Định Hồn Thảo mới!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Có người cười lạnh, nhưng đưa tới vài tiếng thổn thức. Sau đó thì không người quan tâm tu sĩ không may kia nữa.

Xuất Vân Tử vung vẩy ống tay áo, đi vài bước lại quay đầu lại nhìn. Lâm Nhất thu hồi ánh mắt, yên lặng nâng lên bước chân. Tu sĩ không có Định Hồn Thảo kia, sinh cơ trên người vẫn còn, nhưng đã chậm rãi cùng hàn vụ quanh mình dung làm một thể.

Càng về phía trước, tượng đá càng nhiều, có chỉ có thể nhìn ra hình người đại thể. Những tu sĩ mất đi hồn phách kia, cuối cùng sẽ có một ngày hóa thành tảng đá, có khi sẽ hóa thành một cây Định Hồn Thảo cũng khó nói.

Ly Hồn Giản dài trăm dặm, đã qua tám mươi dặm, sắc trời càng ảm đạm. Âm phong đập vào mặt, có thể thấy phía trước có càng nhiều tu sĩ khoanh chân ngồi.

Xuất Vân Tử tê cả da đầu, sắc mặt trắng bệch. Hắn đến bên người Lâm Nhất, nhìn bóng người ngồi dưới đất, gian nan nói:

- Lâm huynh đệ! Cái địa phương này không kém nghĩa địa bao nhiêu, sao ta lại cảm thấy sợ hết cả hồn chứ?

Lâm Nhất chưa lên tiếng, nhưng bóng người trên đất kia lại xoay người, sợ đến Xuất Vân Tử nhảy lên thét to:

- Mẹ kiếp... Sống lại a!

Động tĩnh lớn như thế, dẫn tới càng nhiều bóng người lay động.

- Ồn ào!

Người trên đất phát ra một tiếng quát lạnh, đánh giá Xuất Vân Tử một chút, lại xem thường hừ nói:

- Cho dù có Định Hồn Thảo, tu vi tầng năm của ngươi cũng khó có thể ở trong Ly Hồn Giản bao lâu. Muốn mạng sống, thì nhanh chạy trở về đi!

Lúc này Xuất Vân Tử mới nhìn rõ tình hình trước mắt. Phía trước không dưới mấy trăm tu sĩ, cũng không phải người thất hồn, mà là tu sĩ của Đại Hạ thủ ở chỗ này, hẳn là đang đợi Hoàn Thiên Cảnh mở ra. Hắn vội im miệng không nói, vẻ mặt đáng thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.