Vô Tiên

Chương 743: Vận số vô thường (2)



Lâm Nhất và Thu Thải Doanh tới chỗ này, trùng hợp gặp phải đám người Chính Dương Tông.

Phía trước là đường đi, Lâm Nhất có ý lảng tránh. Thu Thải Doanh nhận thấy được tình huống khác thường nói:

- Lâm đại ca, đệ tử Chính Dương Tông có người thụ thương, ngươi ta tiện đường đi xem xem được không? Nếu có thể ra tay giúp đỡ, cũng coi như là bản phận đồng đạo!

Tuân theo đạo nghĩa làm đầu, nữ tử này làm người không tệ! Chỉ bất quá mình không muốn đối mặt mấy đồng môn kia. Lâm Nhất hết nhìn đông tới nhìn tây, thần sắc khó xử. Thấy Thu Thải Doanh đã lướt qua bên người, hắn không thể làm gì khác hơn là chầm chập theo tới.

...

Sắc mặt Hồng Lăng có chút tái nhợt, khóe miệng vẫn mang theo một vệt máu. Dưới chân nàng phù phiếm, đi lại lảo đảo, nhưng ôm sư phụ hôn mê bất tỉnh thật chặt không buông tay. Thần sắc quyến rũ từ lâu không gặp, nhưng nhiều ra mấy phần thống khổ và bi thương.

Truyền Âm Phù phát ra hồi lâu, cuối cùng thấy được đồng môn, Hồng Lăng liền dẫn sư phụ từ nơi ẩn thân đi ra. Người tới là ba sư đệ, nàng hơi có thất vọng, dưới chân mềm nhũn, thân hình đung đưa.

Mộc Thiên Viễn chạy vội đến, thấy thế muốn ra tay thi cứu, nhưng Vạn Tử Bình đã giành trước một bước, hắn hô lớn sư tỷ cẩn thận! Một Kim Long biến ảo ra, trong thời gian ngắn bay tới bên người Hồng Lăng, nhẹ nhàng nâng đỡ hai thầy trò.

- Đa tạ Vạn sư đệ!

Hồng Lăng nói tiếng cám ơn, liền dựa thế Kim Long chậm rãi ngồi dưới đất. Chỉ là nhìn sư phụ bất tỉnh trong lòng, nước mắt nàng lại chảy ra.

- Ha ha! Sư tỷ không cần khách khí!

Vạn Tử Bình thu hồi Kim Long Thủ không quên giương giọng nở nụ cười, rất hào hiệp rơi xuống. Mộc Thiên Viễn đến trước mặt Hồng Lăng mới vội vã dừng bước chân, cúi xuống hỏi:

- Ngọc sư thúc này là thế nào? Người nào gây ra?

Niên Tứ nối gót mà tới, cũng thân thiết dò hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lúc này Vạn Tử Bình mới cảm thấy cử chỉ của mình có chút không đúng lúc, thu hồi nụ cười, áp sát tới hỏi:

- Sư tỷ thương thế làm sao rồi?

Hồng Lăng nói đến tao ngộ của nàng và sư phụ ở trong Hoàn Thiên Cảnh...

Sau khi tiến vào Hoàn Thiên Cảnh, Hồng Lăng và sư phụ thất tán, cũng không bởi vậy hoảng loạn. Nàng phát cho sư phụ một đạo Truyền Âm Phù, sau đó nhận thấy bên kia núi có động tĩnh, liền theo tiếng bước qua. Thấy là bốn năm tu sĩ Luyện Khí kỳ, đang vây quanh một địa huyệt thi triển thủ đoạn.

Tâm trạng hiếu kỳ, Hồng Lăng đi tới hỏi dò. Mấy nam tử kia là tu sĩ của các tiểu Tiên môn, cũng thất lạc đồng môn, bất ngờ gom lại ở gần địa huyệt. Thấy người tới là nữ tử mạo mỹ, càng là Luyện Khí tầng chín, mấy người hơi cảm thấy kinh ngạc, sau đó cũng không để ý, tiếp tục thôi thúc phi kiếm oanh kích cửa động.

Trong đó một nam tử tầm năm mươi tuổi, vứt ra một tấm phù chú, vô số quả cầu lửa nhào vào huyệt động. Ai nghĩ trong động đột nhiên phun ra một cỗ hàn khí, chỉ trong thời gian ngắn liền tiêu diệt hỏa diễm rừng rực. Người này gắt một cái, vô kế khả thi lắc đầu. Thấy Hồng Lăng còn ở bên cạnh nhìn xung quanh, hắn liền tập hợp tới nói:

- Vị đạo hữu này chắc là đệ tử của danh môn đại phái, chẳng lẽ không có hứng thú với Kim Giáp Thú?

Trên mặt đất cách ba mươi trượng, có một cửa động lõm xuống rộng khoảng một trượng, nếu không đến phụ cận, thì rất khó có thể phát hiện một địa huyệt như thế. Bốn phía cửa động là một ít đá vụn to nhỏ ngổn ngang, bị phi kiếm của mấy người oanh thành đá vụn. Động tĩnh huyên náo rất lớn, nhưng cửa động đen nhánh vẫn như cũ, không có vật gì xông ra.

Đất đá cây cối trong Tiên cảnh đều có khả năng che đậy thần thức. Hồng Lăng cũng không phân rõ được trong địa huyệt có gì, định tự mình rời đi. Nhưng nghe nam tử kia nói như vậy, nàng cũng không nhịn được tim đập thình thịch.

Kim Giáp Thú, chính là Thượng Cổ dị thú chỉ tồn tại ở trong điển tịch. Vảy giáp cả người màu vàng kim, cực kỳ kiên cố, nếu có thể dùng để luyện hộ giáp, thật là bảo vật hiếm có. Hơn nữa con thú này tính tình dịu ngoan, không thích cùng người tranh đấu. Bây giờ chặn ở cửa động, có thể nói phần thắng nắm chắc.

Chỉ là trong địa huyệt này đúng là Kim Giáp Thú? Tâm có nghi vấn, nhưng nam tử kia không ngừng xác nhận, Hồng Lăng cũng nóng lòng muốn thử.

Mấy tu sĩ này tu vi tầng bảy, tầng tám không giống nhau, chỉ có nam tử vừa rồi nói chuyện và Hồng Lăng là Luyện Khí tầng chín. Kết quả là, sáu người lấy hai người bọn họ dẫn đầu, từng người tế phi kiếm oanh kích, để bức Kim Giáp Thú ra huyệt động.

Người tham niệm quấy phá, tám chín phần mười sẽ gặp tai hoạ trí mạng. Một hai thành phúc duyên kia, thường gọi là vận may. Chỉ tiếc mấy người này vận may không tốt, vận xui lại thấu trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.