Vô Tiên

Chương 747: Chữ nghĩa mà thôi (2)



Huyền Nguyên tổ sư để lại, tuyệt đối không có vật tầm thường. Cho đến hôm nay, Lâm Nhất đối với cái này thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ. Huyền Thiên tâm pháp và Huyền Thiên Kiếm Pháp, so với công pháp của Chính Dương Tông, thì mạnh hơn không chỉ một bậc. Nói vậy Giải Độc Đan này cũng là vật phi phàm. Nếu có thể dựa vào cái này cứu Ngọc Lạc Y, xem như là vật tận kỳ dụng!

Không ngờ người này thật lấy ra Giải Độc Đan, Vạn Tử Bình cũng không cảm thấy kinh ngạc, trái lại mang theo thần sắc hồ nghi, không ngừng đánh giá vật trên tay Thu Thải Doanh, thì thầm nói:

- Cũng không nên hại Ngọc sư thúc mới tốt!

Hắn lại trừng mắt, rất lẫm liệt nhìn Lâm Nhất nói:

- Nếu đan dược này có sai lầm, Chính Dương Tông ta sẽ không bỏ qua ngươi!

Thu Thải Doanh cũng cảm thấy đan dược tay trên không hề tầm thường, nàng cau mày nói:

- Vị Vạn đạo hữu này nói năng cẩn thận! Lâm đại ca của ta là người tốt!

Nàng định ra hiệu Lâm Nhất không cần phải để ý, nhưng thấy đối phương quay đầu nhìn về nơi xa, căn bản không để ý tới Vạn Tử Bình.

Lâm đại ca quả nhiên là người lòng dạ rộng rãi, Thu Thải Doanh cho rằng như thế. Nàng đi đến trước người Hồng Lăng nói:

- Việc này không nên chậm trễ, nếu đạo hữu tin được Thải Doanh, thì không nên bỏ qua cơ hội cứu trị này!

Trong lòng biết đệ tử Huyền Thiên Môn kia thật là có ý tốt, có đan dược thử một lần, thì có năng lực mang đến một phần sinh cơ cho Ngọc Lạc Y. Mộc Thiên Viễn và Niên Tứ đều cảm kích gật đầu, lấy đó tán thành.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Trên mặt Hồng Lăng mang theo nước mắt, muốn nói gì, nhưng ngẩng đầu nhìn tới. Mấy người cũng nhìn về phía bầu trời, chỉ thấy hai đạo kiếm hồng từ xa tới gần. Thu Thải Doanh đã phát ra một tiếng kinh hô mang theo vui sướng...

- Sư phụ...

Một bóng người áo trắng tung bay từ trên trời giáng xuống, ánh mắt của Lan Kỳ Nhi nhàn nhạt xẹt qua mọi người, cuối cùng nhìn về phía Thu Thải Doanh nhẹ nhàng gật đầu, âm thanh như nước:

- Cuối cùng cũng tìm được ngươi...

Thời điểm nàng nói chuyện, ánh mắt rơi vào trên người Lâm Nhất, khóe môi mang theo ý cười như có như không.

Lại một bóng người hạ xuống, Thu Thải Doanh vội chắp tay bái nói:

- Bái kiến Tiển sư bá!

Người kia ân một tiếng, sau khi thân hình hạ xuống, không coi ai ra gì giơ cằm lên.

Thấy thế, đám người Vạn Tử Bình đều khom người, miệng nói bái kiến tiền bối.

- Sư phụ, vị tiền bối Chính Dương Tông này trúng Kim Ngô Độc...

Không đợi Thu Thải Doanh báo cáo rõ ràng, ánh mắt của Lan Kỳ Nhi đã thu hồi khỏi người Lâm Nhất, bước lên trước, đi tới bên người Hồng Lăng, ra hiệu đối phương không cần đa lễ, đưa ngón tay khoát lên uyển mạch của Ngọc Lạc Y, ngưng thần quan sát.

Chẳng lẽ vị tiền bối này là tiên tử hóa thân? Lúc này ba người Vạn Tử Bình mới đứng thẳng lên, dung mạo tuyệt thế quanh quẩn ở trước mắt không tan, khiến người không nhịn được đi chú ý thân ảnh mê hồn kia.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Kim Ngô Độc đã thâm nhập phủ tạng của vị đạo hữu này, trong khí hải vẫn còn tồn tại một tia linh lực bảo vệ tâm mạch, hẳn là lực lượng Giải Độc Đan của Huyền Thiên Môn ta. Nếu như không thi triển thủ đoạn kéo dài sinh cơ, cho dù có tiên đan, chỉ sợ cũng không đủ sức xoay chuyển đất trời!

Thời điểm Lan Kỳ Nhi lầm bầm lầu bầu, xoay tay xuất ra một bình đan dược, nhìn Hồng Lăng nói:

- Thương thế của ngươi rất nặng, tiếp tục trì hoãn sợ là cũng phiền phức, mau mau ăn đan dược vào ở một bên điều tức, độc trên người sư phụ ngươi để ta đến thử xem!

Nói xong nàng nhận lấy Ngọc Lạc Y, để đối phương khoanh chân ngồi xuống.

- Sư muội! Huyền Minh Điện cách nơi này không xa, người cũng tìm được, tội gì ở đây làm lỡ thời gian!

Tiển Phong vẫn dính vào bên người Lan Kỳ Nhi không muốn tự mình rời đi, cơ hội làm bạn hiếm thấy như vậy, hắn đương nhiên sẽ không buông tha, nhưng cũng không muốn có người quấy rối.

- Gặp nguy giúp khốn, chính là bản phận của tu sĩ ta! Nếu Tiển Phong sư huynh có việc khác, xin cứ tự nhiên!

Lan Kỳ Nhi lạnh lùng nói một câu, sau đó ngồi ở bên người Ngọc Lạc Y, cổ tay trắng ngần nhẹ giương, ngón tay ngọc khoát lên mạch môn của đối phương, linh lực chậm rãi độ vào trong kinh mạch.

Thần sắc của Tiển Phong lộ ra lúng túng, bất đắc dĩ ân một tiếng, lại cau mày nói:

- Kim Ngô Độc căn bản không có thuốc nào chửa được a! Thôi được rồi! Vi huynh ở đây chờ là được!

Hắn chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.