Vô Tiên

Chương 763: Bạch Hồ này là ta (2)



- Không sinh tham dục, ta có thể làm gì...

Thiên Huyễn có chút oan ức.

- Chết hai người rồi, còn chưa đủ sao...

Lâm Nhất kích hoạt Huyền Thiên Thuẫn, hào quang dần mạnh.

- Vậy vì sao vừa rồi ngươi phải gạt ta?

Thiên Huyễn không cam lòng nói.

- Ngươi không gạt người, người nào sẽ lừa ngươi? Lúc rời khỏi, ta sẽ trả cuộn tranh!

Lâm Nhất nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

- Ngươi... Đúng là vì cuộn tranh mà đến?

Lời nói của Thiên Huyễn mang theo một phần bất an, còn có một phần chờ mong.

- Ta...

Lâm Nhất sắp sửa đáp lời, cửa động bỗng nhiên lớn lên, một sơn động rộng khoảng mười trượng xuất hiện ở phía dưới, mơ hồ có thể thấy được một cửa đá khảm sâu ở trên vách đá. Trong lòng hắn vui vẻ, thân hình không chần chờ lao thẳng đến.

Qua trong giây lát, cửa đá cao một trượng đã đến trước mắt. Vừa thấy rõ hai chữ Mạc Ly trên cửa, thân thể Lâm Nhất đột nhiên cuộn mình, nhanh chóng văng ra, thân hình đột nhiên ngừng lại, cách cửa đá kia chỉ ba thước, chậm rãi hạ xuống.

- Ồ! Thân pháp của ngươi khá đẹp đẽ, giống như Giao Long hành không như thường! Đây là công pháp của tu sĩ phàm tục sao?

Thanh âm của Thiên Huyễn như hình với bóng.

Lâm Nhất mặt lộ vẻ sầu khổ đáp:

- Đây là Long Hành Cửu Biến, tiên tử, mời mở cấm chế của cửa đá ra, ta trả cuộn tranh lại cho ngươi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Trong sơn động này, tương tự khảm đầy huỳnh thạch, giống như ban ngày. Bỗng dưng nơi có ánh sáng chớp động, chậm rãi hiện ra thân ảnh của Thiên Huyễn, đôi mắt vẫn sáng như cũ, hàm chứa vẻ hân hoan, sâu sắc nhìn vào Lâm Nhất.

- Đồng bạn của ngươi đều coi ta như thần linh, nhưng ngươi năm lần bảy lượt mạo phạm. Vô lễ như vậy, coi ta ở đâu? Chẳng lẽ... Không sợ chủ nhân của ta trách tội?

Thấy Lâm Nhất cau mày không lên tiếng, Thiên Huyễn nở nụ cười, nói tiếp:

- Ta cuối cùng vẫn muốn thả ngươi trở lại, không cần lo lắng.

Nói xong, nàng đánh ra thủ quyết, cửa đá ở trong một trận vặn vẹo biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn cửa động bao phủ ở dưới ánh huỳnh quang.

Thấy cảnh này, Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm. Hắn chậm rãi di động bước chân, lấy ra cuộn tranh, do dự một chút, cuối cùng ném nó cho Thiên Huyễn, quay đầu muốn đi ra cửa động.

- Ngươi không muốn biết chủ nhân của ta là ai sao?

Thiên Huyễn nói có chút gấp, thấy Lâm Nhất lại xoay người lại, nàng cười hì hì, lại nhẹ nhàng mở ra cuộn tranh trong tay, trong thần sắc lộ ra đau thương dày đặc, tự nhủ:

- Chủ nhân! Chẳng lẽ hôm nay tất cả, đã sớm bị ngươi đoán trúng?

Đường lui không lo, suy nghĩ một chút, Lâm Nhất cười khổ nói:

- Trong sơn động này chỉ có một mình ngươi, sao lại nói đến chủ nhân?

Thiên Huyễn mặc vân sa, hai chân huyền không, ánh mắt lưu luyến dời khỏi cuộn tranh, mang theo một tia kinh ngạc nhìn về phía Lâm Nhất, nàng lại giảo hoạt nở nụ cười hỏi:

- Ngươi từ chỗ nào biết được?

Không đợi Lâm Nhất đáp lời, Thiên Huyễn lại hỏi:

- Ngươi làm sao biết huyền cơ của cuộn tranh?

Thiên Huyễn tiên tử kia, từ ngôn hành cử chỉ xem ra, cũng không phải là người ác độc. Mà trên dưới động phủ này cũng lộ ra quỷ dị. Nơi đến tên Mạc Hồi, nơi đi xưng Mạc Ly, chủ nhân của động phủ này đến tột cùng là ai? Còn nữa, nàng nhắc qua, mình giống như một người. Người này là ai?

Trong lòng nghi vấn sợ là còn nhiều hơn Thiên Huyễn mấy phần, Lâm Nhất chắp tay nói:

- Khi tiên tử giả âm thanh chủ nhân khoản đãi khách nhân, ta đã có phát hiện. Sau đó lấy ảo thuật mê hoặc tâm trí người, làm cho mọi người trục lợi tranh đấu, có tử thương, ta mới nóng lòng tìm kiếm phương pháp ứng đối.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Thời điểm ta nhập động, liền lưu ý bức tranh, đặc biệt là Bạch Hồ, điểm đỏ ở mi tâm, hẳn là tinh huyết ấn ký... Thỉnh thoảng thấy tiên tử đứng trước giường đá, rất có ý tứ che chắn cuộn tranh. Ta liền có suy đoán... Kết quả là dưới tình thế cấp bách, làm ra cử chỉ lỗ mãng, đây là bất đắc dĩ, chỉ vì bảo mệnh mà thôi!

Tuy Lâm Nhất nói ra suy nghĩ trong lòng, nhưng ngôn từ vẫn có ngạo nghễ. Thiên Huyễn không để ý, trái lại cười hỏi:

- Ngươi biết ảo thuật?

- Không biết!

Lâm Nhất đáp.

Huyễn Linh Thuật ở trước mặt tiên tử này không đáng một đồng, vẫn là không đề cập tới cho thỏa đáng.

Thiên Huyễn nga một tiếng, chợt nói:

- Quả thật, pháp lực thần thông lại mạnh mẽ, cũng không bằng tâm cơ thâm trầm! Ngươi... quả thật bất phàm!

- Ta...

Lâm Nhất thầm nghĩ, ta tâm cơ thâm trầm? Ta chỉ là cẩn thận mà thôi!

Thiên Huyễn khẽ mở cuộn tranh, bỗng nhiên hỏi:

- Bạch Hồ này đẹp không?

Trong lòng thoáng ngẩn ra, Lâm Nhất gật đầu nói:

- Thật là thiên địa linh vật, bình sinh ít thấy!

- Hì hì! Bình sinh của ngươi hơi chút ngắn ngủi nha!

Không để ý thần sắc của Lâm Nhất quẫn bách, Thiên Huyễn nhìn cuộn tranh, lâm vào hồi tưởng, tự nhủ:

- Bạch Hồ này là ta...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.