Vô Tiên

Chương 764: Ức Nhược Trần Yên (1)



Năm ấy, nàng chỉ là một con linh hồ sơn dã, tu hành mấy ngàn năm, cuối cùng cũng được hóa thành hình người, cũng với một lần ngẫu nhiên gặp gỡ, được Tiên Nhân ưu ái, sau khi đến tiên cảnh, lại gặp phải biến đổi lớn.

Ngày đó, trời long đất lở, hỏa diễm đốt đỏ thương khung, toàn bộ tiên cảnh lảo đảo. Trong lúc nguy cấp, nam nhân kia động thân mà ra. Vì tất cả ở phía sau, vì nữ nhân âu yếm, hắn không tiếc cùng địch đồng quy vu tận, dùng tính mạng, dùng nhiệt huyết, lưu lại một khúc ca bi tráng nhất trong thiên địa.

Khi đó, hai mắt chủ nhân đỏ bừng, lệ như máu dâng lên. Trên đỉnh núi cao kia, trong biển lửa, nàng việc nghĩa chẳng từ nan, quyết chí tiến lên. Nàng muốn bồi nam nhân của mình cùng chết.

Không hiểu được nam nữ tình trường, không hiểu được thế sự tang thương, khi đó Thiên Huyễn chỉ muốn ở bên người chủ nhân. Chết, lại có ngại gì!

Cảm niệm Thiên Huyễn chân thành, rồi lại không đành lòng phá huỷ mấy ngàn năm tu hành của nàng. Chủ nhân thu lấy một giọt tinh huyết của Thiên Huyễn đánh vào cuộn tranh, để cho một tia phân thần thủ hộ động phủ. Sau đó hai chủ tớ dứt khoát đánh về phía hỏa diễm đầy trời.

Một khắc kia, thiên địa đều đang thiêu đốt, chỉ có một cuộn tranh bay về phía chân trời, còn có lời nói của chủ nhân vang vọng ở trên không trung...

Vạn năm chờ đợi, chỉ vì chàng đến! Đạo hạnh viên mãn, chuyển thế làm người!

... Lời tới chỗ này, Thiên Huyễn cũng lệ bắn như mưa.

- Biết không? Hôm nay, lần đầu ta nếm trải tư vị của nước mắt! Chủ nhân từng nói, không hiểu thất tình, không nhìn được lục dục, uổng làm người vậy! Tuy Thiên Huyễn ta đã thành tiên, cũng bất quá là một con tiên hồ! Nguyện chờ đợi vạn năm, chỉ mong có thể siêu thoát bản tính, cho đến đạo hạnh viên mãn, thì có thể nhập Luân Hồi, kiếp sau trở thành người chân chính!

Nàng cười tươi như hoa, lệ như thần lộ. Chỉ là nước mắt kia hạ xuống một lát, liền hóa thành điểm điểm sương mù, trong nhàn nhạt mịt mờ, lại chậm rãi hoà vào bốn phía, cuối cùng biến mất không thấy hình bóng. Thật giống như tất cả đến từ hư vô, lại quy về hư vô. Lúc này có lẽ vì Thiên Huyễn tịch mịch lâu lắm, hoặc là hiểu được hàm nghĩa của sinh ly tử biệt, nàng nhất thời khó có thể tự kiềm chế.

Nguyên lai nơi đây lại có một đoạn chuyện cũ như thế! Làm người phải như nam tử kia, đỉnh thiên lập địa, một tay chống trời, thủ hộ nữ nhân âu yếm ở phía sau. Mà tiên tử kia sinh tử tương bồi, càng làm người thổn thức. Còn có Thiên Huyễn tiên tử này, hóa thân uyển chuyển như vậy, lại chỉ là một tia phân thần. Tính tình bách huyễn khó lường, quả thật là người cũng như tên.

Lâm Nhất hỏi:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Tại hạ vẫn còn có chỗ không rõ, kính xin tiên tử chỉ giáo!

- Ngươi còn có chỗ không rõ?

Thiên Huyễn dừng lại đau thương, hơi kinh ngạc nhìn về Lâm Nhất.

Lâm Nhất lộ ra thần sắc lúng túng, kiên trì hỏi:

- Tại hạ có vài chỗ không rõ, một là vị trí của động phủ này, tuy bí ẩn, nhưng không khó tìm được, chẳng lẽ mỗi mười tám năm tiên cảnh mở ra, không có những tu sĩ khác tới? Thứ hai, nếu ta thật phá huỷ cuộn tranh, tiên tử thật sẽ không chỗ ký thân sao? Thứ ba, vừa rồi như tiên tử nói, tình hình tiên cảnh sụp đổ, không biết là nguyên do gì, vì sao đại nạn hàng lâm? Cuối cùng hỏi nhiều thêm một câu, chủ nhân của sơn động này là ai? Tiên tử từng nói ta giống như một người, hắn là ai?

Một hơi nói ra nghi vấn trong lòng, Lâm Nhất yên lặng nhìn chằm chằm Thiên Huyễn, đối phương cũng nhìn hắn.

Nhiều lần cân nhắc, cuối cùng Thiên Huyễn nhìn Lâm Nhất nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Động phủ này có phải khó tìm hay không, ngươi rời khỏi nơi này sẽ biết mánh khóe. Cuộn tranh là chỗ phân thần của ta ký thân không sai, nhưng ngươi cho rằng thật có thể hủy diệt nó? Nguyên do Tiên cảnh sụp đổ, ta cũng không rõ lắm. Chủ nhân của ta là ai, ngươi không biết? Nếu ngươi không phải người kia, ta cần gì nhiều lời chứ?

Lâm Nhất ngạc nhiên, bất đắc dĩ nhếch khóe miệng. Mình nhọc lòng hỏi dò, lại bị đối phương hai ba câu chặn trở về. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn không biết nên mở miệng như thế nào.

- Vạn năm chờ đợi, chỉ vì chàng đến! Đạo hạnh viên mãn, chuyển thế làm người! Ai...

Thiên Huyễn thăm thẳm thở dài, nhẹ giọng nói:

- Đâu chỉ là vạn năm chờ đợi, mà là mấy vạn năm a! Tia phân thần này của ta, ở trong động phủ trống vắng, lẻ loi chờ đợi đến nay, lại chờ một tiểu tu sĩ phàm tục như ngươi, nếu chủ nhân biết, sẽ có cảm tưởng gì! Chỉ bất quá, ngươi nhập động không lâu liền nhắm đến cuộn tranh, lại làm cho ta đạo tâm viên mãn, ngược lại giống như lời tiên tri của chủ nhân...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.