Vô Tiên

Chương 765: Ức Nhược Trần Yên (2)



Lâm Nhất im lặng không lên tiếng, Thiên Huyễn lại nói:

- Nếu không như vậy, ta làm sao có chỗ cố kỵ, cũng không cần khổ cực đuổi theo ngươi đến tận đây.

Nói tới chỗ này, thân ảnh ảm đạm của Thiên Huyễn đột nhiên ngưng thực. Nàng khó có thể tin xoay một vòng tại nguyên chỗ, khi nhìn về phía Lâm Nhất, đã là dáng dấp buồn vui đan xen, than thở:

- Lời tiên tri của chủ nhân lại ứng nghiệm! Chẳng lẽ vận số ở trên người ngươi?

Lâm Nhất không rõ ý nghĩa, thần sắc của Thiên Huyễn bỗng nhiên trở nên trang trọng, chân thành thi lễ, nghiêm nghị nói:

- Bất luận ngươi có phải người ứng sấm hay không, Thiên Huyễn cũng phải vào Luân Hồi. Trước khi lên đường, có chút tâm ý dâng lên, kính xin không nên chối từ!

Đang khi nói chuyện, nàng duỗi ra ngón tay, sau đó bấm tay bắn tới.

Vẫn mang theo cẩn thận, sợ cho phút cuối khó có thể thoát thân. Vì vậy Lâm Nhất âm thầm đề phòng, thấy Thiên Huyễn như vậy, định lắc mình tránh né, chỉ là hơi suy nghĩ, cuối cùng thần sắc ngẩn ra. Lúc này hắn đứng tại nguyên chỗ khó có thể nhúc nhích, trơ mắt nhìn ngón tay của Thiên Huyễn đến trước mặt.

- Ngươi giúp ta thoát vạn năm ràng buộc, để cho ta đạo tâm viên mãn, Thiên Huyễn không có gì báo đáp, nay tặng Huyễn Đồng này. Đây là pháp thuật Thiên Huyễn chuyên tu, có thể mê hoặc tâm trí người, khám phá tất cả ảo thuật, khiến trận pháp cấm chế không chỗ nào độn hình.

Chưa kịp suy nghĩ nhiều, Lâm Nhất không khỏi nhắm hai mắt lại, cảm giác đâu nhói truyền đến, cảm thấy trong con ngươi sinh ra một chút dị dạng. Trong lòng hắn bất an, đang muốn mở miệng muốn hỏi, Thiên Huyễn đã thu ngón tay về, nói tiếp:

- Chỉ tiếc, vì là phân thần, làm cho uy năng của Huyễn Đồng Thuật trăm không còn một, chỉ có thể dựa vào tu vi của ngươi chậm rãi tăng lên. Tu vi của ngươi cao bao nhiêu, Huyễn Đồng oai sẽ mạnh bấy nhiêu, đợi ngươi đến tu vi như ta năm đó, sẽ biết được thuật này diệu dụng!

Giờ khắc này, Lâm Nhất mới chính thức biết được Thiên Huyễn cường đại. Giây lát sau, cảm giác không khỏe biến mất, hắn nhẹ nhàng mở mắt ra, trong con ngươi mơ hồ nhiều ra một đôi ám đồng quỷ dị, ẩn ẩn có xích mang lấp loé, biểu lộ ra khá là thần dị.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Ồ! Huyễn Đồng của ta cũng không có yêu dị như vậy a! Sao đến trên người ngươi, lại thành hình ảnh trọng đồng rồi?

Nghe được Thiên Huyễn kinh ngạc, Lâm Nhất chớp mắt, chỉ cảm thấy quanh mình có chút không giống. Cấm chế trong sơn động vừa xem hiểu ngay. Cảm thấy thân thể dễ dàng, thời điểm hắn nhìn lại, âm thầm lắc đầu. Phía sau cửa đá rõ ràng còn có một đạo cấm chế chưa giải, hiển nhiên là bị linh hồ tiên tử này trêu đùa một hồi.

- Như thế nào là trọng đồng?

Lâm Nhất thuận miệng hỏi.

- Chỉ có thánh hiền vương giả, mới có thể có trọng đồng! Ngươi... Ngươi thực sự là người kia?

Thanh âm của Thiên Huyễn bỗng nhiên trở nên run rẩy, còn mang theo vài phần kinh hỉ.

Người kia là ai, ngươi không nói, ta cũng không muốn biết nữa! Lâm Nhất nhíu mày, trầm giọng nói:

- Ta không phải thánh hiền vương giả, ta chỉ là Lâm Nhất!

- Hì hì! Thiên Huyễn cuối cùng cũng không phụ chủ nhân nhờ vả! Ngươi là Lâm Nhất? Hì hì!

Tiếng cười tự nhiên cảm động, trong phút chốc vang lên. Có lẽ vì quá vui, Thiên Huyễn uyển chuyển nhảy múa, một bộ vân sa giống như Bạch Liên nở rộ, thân ảnh uyển chuyển vô song kia giống như mây trắng phi thiên, ở trong sơn động nhẹ nhàng phiêu dật, hơn nữa chậm rãi tiêu tán.

- Ta chưa bao giờ giết người, đồng bạn của ngươi chết là gieo gió gặt bão. Cấm chế ở cửa động đã không còn, Lâm Nhất? Hì hì, đừng quên Thiên Huyễn ta!

Thân ảnh của Thiên Huyễn cuối cùng biến mất không thấy, chỉ là tiếng ca quen thuộc kia lại vang vọng ở bên tai Lâm Nhất lần nữa...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.