Vô Tiên

Chương 769: Tai bay vạ gió (2)



Thân thể Ngô Thất thô to, vào lúc này lại có vẻ cực kỳ linh hoạt, thời điểm nương theo tảng đá né tránh, còn không quên lên tiếng oán giận.

- Quái thú này uy mãnh không thua gì tu sĩ Kim Đan kỳ, hôm nay khổ rồi!

Khóe mắt Niên Tù co quắp, thần sắc dữ tợn lên.

- Hồng Lăng, giấu kỹ thân hình, không thể bất cẩn!

Thấy đồ đệ ở cách đó không xa thất kinh, Ngọc Lạc Y không yên lòng hô một tiếng, lại đề cao giọng nói:

- Hành nhược phong lôi, động như tẩu thú! Đây là thượng cổ Hủy Thú. Tục truyền con thú này ngàn năm hóa giao, vạn năm thành long!

- Đồ vật ghê tởm như thế, nơi nào có dáng dấp Giao Long?

Niên Tù lớn tiếng reo lên.

- Chắc là vì tiên cảnh sụp đổ, những Hủy Thú này mới giống như quái vật!

Ngọc Lạc Y lớn tiếng ra hiệu:

- Chúng nó lại tới nữa rồi...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lúc này trên bầu trời, âm thanh sấm gió không ngừng, có ít nhất mấy chục bóng đen tán loạn. Mà ba con Hủy Thú vừa rồi kia giống như quyết ăn đám người Chính Dương Tông, sau khi lao xuống nhảy lên, lại lần thứ hai giương nanh múa vuốt vọt xuống.

Thế này sao lại là Kim Long đi Tứ Cực như Mộc Thiên Viễn nói, đây rõ ràng là yêu vật hoành hành! Lâm Nhất âm thầm kêu khổ, nhưng cũng bất đắc dĩ. Muốn đi về phía Huyền Thiên Cảnh chỉ có qua Huyền Minh Điện, mà vào Huyền Minh Điện này, Tứ Cực Sơn là đường phải qua. Chỉ cần theo khuôn phép cũ, đàng hoàng leo núi bước đi, sẽ không có phiêu lưu quá lớn. Ai có thể nghĩ đến sẽ kinh động những Hủy Thú kia!

Ầm ầm ầm...

Tiếng sấm từ xa đến gần, ba bóng đen gào thét mà đến. Mọi người đều cẩn thận, không dám thở mạnh, chỉ thấy một con Hủy Thú thẳng đến chỗ ẩn thân của Hồng Lăng.

- A...

Không dằn được nội tâm sợ hãi, Hồng Lăng kinh kêu một tiếng, giơ tay lấy ra phi kiếm, đứng dậy bỏ chạy.

- Không nên lộn xộn...

Ngọc Lạc Y kinh hãi đến biến sắc.

Dựa vào núi đá còn có thể đọ sức với Hủy Thú một chút, nhưng nếu bàn về chạy trốn, thì ngay cả phi kiếm cũng khó địch nổi những quái vật kia. Hồng Lăng thất thố như vậy, chẳng phải là tự tìm đường chết!

Đang... một tiếng, phi kiếm bị đánh bay.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Ầm... tảng đá vừa rồi Hồng Lăng ẩn thân hóa thành bột mịn.

Hồng Lăng không dám quay đầu lại, cũng không kịp chạy trốn, thân hình thướt tha như một làn khói nhàn nhạt, xuyên hành ở trong quái thạch. Chỉ là Hủy Thú càng nhanh hơn, nhanh đến làm nguời không thể nào tránh né, trong cát bay đá chạy, một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên...

- A... Sư phụ cứu ta...

Tiếng kêu im bặt, thân thể nhu nhược của Hồng Lăng đã bị lợi trảo của Hủy Thú xé thành mảnh vỡ.

Trong kinh loạn, mọi người khó có thể chu toàn, mà hai con Hủy Thú khác cũng nối gót tới, ầm ầm hai tiếng, lại hai tảng đá bị đánh nát, hiện ra thân hình của Niên Tù và Ngô Thất.

Hủy Thú cực kỳ thô bạo, trong lúc lắc đầu quẫy đuôi, đá vụn bay loạn, thừa cơ nhào về phía hai người. Đối mặt yêu vật hung hãn như vậy, Niên Tù và Ngô Thất không dám thất lễ, vội vàng né tránh.

Sau khi một đòn không trúng, ba con Hủy Thú xoay quanh ở tầng trời thấp, hai cánh ở sau lưng vỗ đập, quay đầu lại vòng trở lại, ngay sau đó ầm… liên thanh vang vọng, từng tảng đá bị hất bay, làm cho chỗ ẩn thân của đám người Chính Dương Tông tràn ngập nguy cơ.

Lâm Nhất cách mấy người ở phía trước xa hơn một chút, hắn nằm nhoài ở giữa hai tảng đá lớn, một chút cử động cũng không dám, lông mày nhíu lại. Ba con Hủy Thú đáng ghét kia, hiển nhiên là không muốn bỏ qua. Nhưng hành hạ tiếp như vậy, tảng đá che đậy thân hình mất dần, cuối cùng kết cục có thể tưởng tượng được.

Mộc Thiên Viễn cách xa mấy trượng, đã mặt như màu đất. Hồng Lăng chết thảm, khiến người kinh hãi không thôi. Một nữ tử mỹ mạo như vậy, một sư tỷ quen biết bao năm, như một đóa hoa nở rộ, đảo mắt liền bị hủy diệt, khiến người căn bản không kịp đối mặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn thảm hoạ phát sinh mà không thể ra sức. Hắn nằm trên mặt đất, thân thể không nhịn được run rẩy lên.

Vạn Tử Bình càng không thể tả, run làm một đoàn. Tựa như một con chuột đại họa lâm đầu, hoảng sợ khó nhịn, hắn chỉ lo trừng mắt hồi hộp, núp ở sau một tảng đá, đang đợi tử vong hàng lâm.

Bên môi Ngọc Lạc Y mang theo một dòng máu, lúc này nàng cực kỳ bi phẫn, nhưng chỉ có thể cắn răng nhẫn nại, mặc cho nước mắt rơi xuống. Ai có thể nghĩ đến, đi Tứ Cực Sơn sẽ đột nhiên bị tai bay vạ gió, thầy trò thoáng cái âm dương cách biệt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.