Vô Tiên

Chương 772: Kim Long tại thiên (1)



Bốn con Hủy thú đã há cái miệng rộng, vung lợi trảo lên chộp về phía con mồi. Ai ngờ kỳ biến chợt nảy sinh, một chùm kim mang chói mắt bỗng nhiên lóe lên.

Lúc gần chết, Lâm Nhất đột nhiên vung cánh tay, chỉ thấy một con Xích kim diễm long chợt biến ảo ra, tiếp theo chính là quang mang to bằng mũi kim lóe lên từ mi tâm của hắn rồi lập tức biến mất, hòa thành một thể với kim long. Dường như có long hồn, kim viêm long đối mặt với bốn con Hủy thú khiêu khích, ngẩng cổ gầm thét.

Một tiếng rồng gầm vang vọng đất trời. Long uy vô thượng trong khoảnh khắc bao phủ Tứ Cực sơn. Còn bốn con Hủy thú như bị sét đánh, thoáng chốc hơi run rẩy, sau đó thu hồi sắc mặt dữ tợn rồi hơi cúi đầu. Ở gần có Hủy thú đang truy đuổi cũng là tình hình như thế, nhao nhao cúi đầu xưng thần về phía kim long.

Đối với chuyện này, kim long không để ý tới. Bên ngoài thân thể chợt trở nên lớn hơn. Chỉ là trong nháy mắt, một con kim long dài trăm trượng xuất hiện ở giữa không trung. Lân giáp vàng chói lọi, chói lóa mắt; trên long thủ* to lớn là sừng rồng sừng sững, uy phong lẫm liệt; Long mục** hàm sát, ngạo thị trời cao.

*Long thủ: đầu rồng

**Long mục: mắt rồng

Như quân lâm thượng giới làm người ta không dám nhìn thẳng, dưới uy thế đó, Tứ Cực sơn lại càng thêm yên tĩnh, chỉ có hàng nghìn sinh linh nhìn lên kim long đang tung hoành ngang dọc trên bầu trời, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.

Kim long dài trăm trượng tiếp tục du tẩu trên đỉnh Tứ Cực sơn. Sau một lúc, vạn thú quay về sào huyệt của mình, thân ảnh của Hủy thú cũng không thấy đâu nữa. Vốn dĩ sắc trời ảm đạm đã được quang đãng trở lại, phơi ra một vùng óng ánh vàng rực.

- Kim long đi Tứ Cực, như trong điển tịch của Huyền Minh Giới Trung Thiên, quả thế!

Tính mệnh đã không còn nguy hiểm nữa, Mộc Thiên Viễn tự lẩm bẩm. Trời sinh dị tượng xác thực làm người ta hoa mắt mê muội. Ngô Thất ở một bên cũng há miệng trừng mắt, kinh ngạc không ngừng.

- Kim long tại thiên, vật mà lại được tận mắt nhìn thấy!

Ngọc Lạc Y bò dậy từ dưới đất, nhìn cảnh tượng trước mắt mà vô cùng kinh ngạc. Sau khi thấy rõ tình hình bầu trời của Tứ Cực sơn, kim long tới lui tuần tra một lượt, sau đó mang theo thế vạn dặm, thừa dịp sung sức mà quay lại, hạ xuống từ trên bầu trời. Thân kim long dài trăm trượng đột nhiên thu nhỏ, lúc còn chưa kịp nhìn thì đã hóa thành dài khoảng mấy trượng, vọt thẳng xuống.

Ngô Thất, Mộc Thiên Viễn cùng Ngọc Lạc Y lúc này mới nhớ tới người khởi xướng nên tất cả chuyện này, đồng loạt nhìn về phía Lâm Nhất. Chỉ thấy kim mang lóe ra, một cái bóng rồng nhập vào người. Còn người nọ vẫn đang cầm trường kiếm chỉ xéo, ngẩng đầu nhìn lên trời, tay áo và tóc dài không gió mà tự bay.

Phù! Lâm Nhất thở phào một hơi, dường như mới vừa tỉnh mộng vậy. Sau một lát, hắn chậm rãi xoay người lại, gật đầu với mấy người Ngô Thất. Ánh mắt của đối phương có chút bối rối, hình như có ý tránh né.

- Ngươi lại giết Vạn Tử Bình, aiz!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Nhìn thi thể máu tanh trên đất, Ngô Thất oán hận một chút, lại thở dài bất đắc dĩ một tiếng. Mộc Thiên Viễn ở một bên thì khẽ gật đầu một cái, không biết đang cảm khái cái gì.

- Lâm Nhất, mới vừa rồi ngươi thi triển phương pháp gì thế?

Ngọc Lạc Y vẫn mở miệng hỏi, chỉ là, nàng lại vô tình chắp tay.

Thần sắc của Lâm Nhất có chút đờ đẫn, thuận miệng đáp:

- Chính Dương Kim Long thủ.

Tiếng nói của hắn vừa dứt, ba người kia không hẹn mà cùng nhìn nhau, thần sắc khó tin.

Ba người này mới tránh được một kiếp nạn sinh tử, vẫn chưa kịp cảm thấy kinh hỉ, ngược lại nỗi khiếp sợ còn chưa tan liền chìm sâu trong sự nghi hoặc. Đối với chuyện này, Lâm Nhất không làm gì được, cũng không có lời nào để nói. Hắn không hiểu nhiều về chuyện này, có nhiều thứ khó có thể giải thích được, đơn giản là không suy nghĩ thêm nữa.

Trong khi đợi Ngô Thất thu thập di hài của đồng môn, Lâm Nhất một mình đi tới một bên, khoanh chân ngồi xuống, mệt mỏi nhắm hai mắt lại. Chỉ có điều, chốc lát sau vẻ mặt hắn lại đau khổ, bất đắc dĩ đứng dậy.

Xa xa, một tia kiếm hồng bay tới, người chưa tới, ba người Ngô Thất cũng đã khom người, nói:

- Bái kiến sư bá! Bái kiến sư tổ!

Người tới là một người đàn ông trung niên thân mặc đạo bào thiển sắc, chính là các chủ của Đan Dương các của Chính Dương tông – Yến Khởi. Hai hàng lông mày rậm, thần sắc lạnh lùng, không giận tự uy.

- Bản các có việc trì hoãn mấy ngày, vừa rồi trời sinh dị tượng nên mới theo dõi tới được đây, không ngờ là đám tiểu bối các ngươi lại ở chỗ này.

Lúc đang nói chuyện, Yến Khởi đã hạ xuống từ trên không trung, ý bảo đám Ngô Thất không cần giữ lễ tiết. Sau khi quan sát trái phải, khắp nơi trên đất vẫn còn hỗn độn. Tay gã vuốt râu, giọng kinh dị, hỏi:

- Ở đây đã xảy ra chuyện gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.