Vô Tiên

Chương 774: Huyền Minh Giới Thiên (1)



- Đây là Giới Trung Thiên!

Mộc Thiên Viễn thét lên kinh hãi, Ngọc Lạc Y thì gật đầu nói:

- Huyền Minh Giới Trung Thiên này chỉ tồn tại trong điển tịch hoặc là trong tin đồn, chưa bao giờ có người chính mắt nhìn thấy. Hôm nay là lần đầu tiên kim long đi Tứ Cực, tiếp theo liền xuất hiện Giới Trung Thiên, thật đúng là...

Nghịch chuyển sinh tử nhiều lần, lần lượt xuất hiện dị biến làm cô gái này cảm khái bất tận, lời còn chưa dứt, không khỏi khẽ thở dài một tiếng.

- May mắn gặp dịp, nếu như bỏ qua, há lại không đáng tiếc ư?

Ngô Thất phụ họa một câu, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn lại. Ngọc Lạc Y và Mộc Thiên Viễn cũng như có thần giao cách cảm, đồng thời nhìn Lâm Nhất.

Bầu trời Tứ Cực sơn xuất hiện động tĩnh lớn như vậy. Đối với chuyện này, Lâm Nhất thờ ơ. Hắn hãy còn đứng thẳng, sau lưng thấm đẫm mồ hôi. Trước khi Yến Khởi rời đi, ánh mắt cùng dụng ý trong lời nói không rõ ràng. Vị tổ sư của Chính Dương tông này mới vừa rồi đã động sát tâm với mình. Vì sao? Chỉ là vì chuyện mới rồi mình nói hay sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Nhất tuôn ra sự khổ sở khó có thể diễn tả. Không tạo ra được một lý do thoái thác thì sẽ thế nào, cho dù là nói ra tình hình thực tế liệu có người tin hay không? Mình chẳng qua chỉ là một tu sĩ Luyện Khí, hao tổn tâm cơ chỉ là bởi vì tự bảo vệ mình mà thôi.Còn Yến Khởi là Kim Đan tổ sư, có thể tùy ý đặt nghi vấn mà không cần cố kỵ người khác phải khó xử.

Tu vi tuyệt đối có quyền lực cùng uy thế tuyệt đối, có thể thấy được con đường tu hành còn vô cùng xa xôi.

Một mình xuất thần suy nghĩ, qua một lúc lâu phát hiện dị trạng ở một bên, Lâm Nhất xoay một vòng tại chỗ, thở ra một hơi dài, lúc này mới mang theo vẻ mặt không thay đổi vươn tay ra hiệu, bày ra dáng vẻ đợi ba người phía sau.

Chân mày Ngô Thất cau lại, sắc mặt trầm đi phân nửa, sau khi trù trừ vẫn hừ một tiếng, nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Lâm Nhất, cho dù thế nào, Vạn Tử Bình cũng chết trong tay ngươi, nếu như ngày khác tông môn truy cứu, không ai có thể giúp được ngươi.

Lâm Nhất bĩu môi nhưng vẫn im miệng không nói. Nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo được! Ngô Thất này nhìn như tục tằng nhưng đã vốn có bụng tính toán xét nét nhỏ mọn, nịnh nọt chính là bản tính, quan sát sắt mặt và lời nói để hành động ngả về phía người mạnh chính là thủ đoạn của người này. Thứ người như vậy tâm tư khó nắm bắt được nhất, nhưng mới vừa rồi dụng ý trong lời nói vừa nghe đã hiểu ngay, không phải là sợ bị liên lụy đó sao.

- Liên tiếp gặp phải nhiều biến cố như vậy khiến nhiều vị đồng môn phải bỏ mình, thật sự là một chuyện đáng tiếc. Mà chuyện lại xảy ra ngẫu nhiên, không có nguyên nhân gì do chủ quan cả. Chúng ta đã là người tu đạo, không tránh được phải trải qua kiếp nạn trùng điệp! Lâm Nhất, nếu như ngày sau tông môn truy cứu việc này, ta sẽ làm chứng cho ngươi.

Ngọc Lạc Y tiếp lời, đồng thời liếc nhìn Ngô Thất cùng Mộc Thiên Viễn, nói tiếp:

- Giới Trung Thiên hiếm khi xuất hiện như vậy, ta muốn đi xem một phen, không biết các ngươi thế nào?

- Ta và sư muội cùng đi.

Ngô Thất đã sớm có ý đó, gật đầu đồng ý. Mộc Thiên Viễn cũng muốn đi mở rộng tầm mắt, chỉ là muốn tới Giới Trung Thiên phải di chuyển ở giữa không trung, không phải tu sĩ Trúc Cơ thì không đến được. Cũng may Ngọc sư thúc tâm địa tốt, nguyện dẫn mọi người đi cùng.

Lâm Nhất cũng không thèm để ý tới chuyện này, vốn muốn độc hành, ai ngờ hành động của Ngô Thất làm người ta vô cùng kinh ngạc.

- Nhược Thủy trời sinh tính tình cổ hủ, thân là tu sĩ lại sinh ra dụng tâm của một người phàm, vốn cho là đệ tử mà hắn tiến cử chỉ là người thường thôi, không ngờ ngươi cũng khác biệt so với hắn. Đi theo ta đi, dẫn ngươi theo một đoạn đường.

Nói rồi, Ngô Thất không để ý tới sự ngạc nhiên của Lâm Nhất, kéo tay đi qua, đi cùng Ngọc Lạc Y ngự kiếm vọt lên, vẫn không quên nói thêm:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.