Vô Tiên

Chương 775: Huyền Minh Giới Thiên (2)



- Ngươi tạo ra nhiều mầm tai vạ như này không có liên quan gì với ta.

Hai tia kiếm hồng xông lên trời, chỉ là trong chốc lát, bốn người liền tới nơi cao vạn trượng trên Tứ Cực sơn. Chỉ thấy chỗ trước đó kim quang lóa mắt có một ngọn núi lớn khoảng hơn mười dặm lẳng lặng treo trên bầu trời. Còn trên ngọn núi, vô số lầu các chằng chịt tọa lạc, tinh mỹ dị thường.

Ngô Thất rất cẩn thận, ý bảo Ngọc Lạc Y đừng vội đi về phía trước mà là cẩn thận kiểm tra bốn phía một phen. Hủy thú làm người ta biến sắc quả thật đã vô ảnh vô tung, mất tăm mất tích, trên không trung thậm chí là ngọn núi ở gần cũng không có cấm chế gây trở ngại phi hành. Lúc này hai người mới yên lòng, dẫn theo Lâm Nhất cùng Mộc Thiên Viễn chạy thẳng tới.

Hai chân rơi xuống đất, Lâm Nhất không quên cảm ơn, Ngô Thất lại nói:

- Lúc trước coi như ngươi cứu ta một mạng, đã thanh toán xong rồi, đâu cần phải cảm tạ?

Nhìn thấy dáng vẻ Ngô Thất như chuyện đương nhiên, Lâm Nhất có chút buồn bực lắc đầu, đối phương căn bản không để ý đến hắn nữa, sau khi thu hồi phi kiếm thì thiết tha nhìn thẳng về phía trước.

Chỗ bốn người đặt chân chính là sát biên giới đỉnh núi. Đưa mắt nhìn, bên ngoài hai, ba dặm, trên ngọn núi kim sắc bằng phẳng rộng lớn là đình đài lầu các chằng chịt, cao thấp, có tường vân vờn quanh, khánh nhạc mơ hồ, có một tòa lầu các của phái tiên gia được bao quanh ráng khói.

Núi lớn phía trước này có khoảng hơn mười tu sĩ hoặc đứng hoặc ngồi, khác với lầu các cách đó không xa, đều mang vẻ nghiêm nghị cung kính, người thì đang trầm tư, người thì đang suy nghĩ, người đang vui mừng, người đang cảm ngộ, vẻ mặt khác nhau, không hề đồng nhất.

Bên ngoài một dặm cũng cách lầu các này gần nhất, Lâm Nhất thấy được thân ảnh của Yến Khởi.

Không biết bởi vì nguyên nhân gì, Yến Khởi đang gian nan bước đi về phía trước, mỗi một bước đều có vẻ cực kỳ nặng nề mà cật lực. Nhiều lần, gương mặt uể oải. Lầu các tiên gia gần ngay trước mắt như xa cả nghìn dặm, chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà khó có thể chạm tới. Cuối cùng gã vẫn chậm rãi khoanh chân ngồi xuống.

Ngô Thất cùng Ngọc Lạc Y là vẻ mặt khó hiểu, sau khi trao đổi một ánh mắt khác thì bước đi về phía trước, chỉ là sau khi cẩn thận đi ra xa mấy bước thì thân hình liền bị kiềm hãm. Khuôn mặt của Mộc Thiên Viễn cùng Lâm Nhất cũng mờ mịt, mỗi người thử bước ra một bước, nhất thời đã nhận ra dị thường.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Không động thì thôi, khẽ động liền có uy thế vô thượng đập vào mặt, ép người ta phải lui lại, quỳ xuống. Lâm Nhất mới chỉ đi về phía trước một bước liền chìm vào một tình cảnh không rõ. Dường như nếu đi tiếp về phía trước thì chính là Lôi Trì cấm địa, không cho đi quá giới hạn một bước, cũng không cho phép có chút tâm tư rình rập nào. Cho dù sinh ra một chút ý niệm bất kính nào trong đầu cũng sẽ phải chịu kết cục hình hồn toàn diệt.

Trong đầu Lâm Nhất kinh hãi dừng lại, không khỏi hơi trù trừ, trên mặt cũng là vẻ kinh ngạc. Trong nơi không có chỗ nào không có uy năng này như có Thần linh giáng từ trên trời xuống khiến người ta không nhịn được mà muốn quỳ tại chỗ cúng bái. Mà sau khi bước một bước chính là bước vào nơi nước không ngừng chảy xiết, khó có thể tự giữ mình, lại có thể cảm nhận được thân thể như chìm trong hồng thủy, cảm nhận được sự gột rửa; lúc hạ bước chân xuống có tiếng chuông và khánh nhạc mơ hồ truyền tới từ lầu các tiên gia, tựa như tới từ trời xanh hư vô, trực xuyên thấu đáy lòng khiến thần hồn người ta kinh sợ khó dằn, dường như mới được thanh tẩy một lượt.

Giới Trung Thiên ở nơi cao ngất này có thể chính là tình hình tiên cảnh trước đây. Sau khi chính mắt nhìn thấy chính là chuyện may mắn, có thể tự mình cảm nhận được sự tồn tại của tiên cảnh chính là cơ duyên to lớn. Tiên cảnh thần dị khó lường làm người ta khó có thể thích ứng, còn Lâm Nhất cảm thấy kinh ngạc chính là khi hạ một bước này xuống, trong hơi thở nhiều có thêm một tia dị thường không dễ dàng phát giác. Đây là linh khí? So với linh khí thì nhiều thêm một phần khí cơ hỗn nguyên chất phác. Không phải là linh khí? Tuy là như có như không, nhưng lại có thể cảm nhận được sự tồn tại và sự cường đại của nó.

Thuận miệng hít thở, tứ chi bách hài cũng không vì thế mà sinh ra dị trạng, tâm thần cũng vì thế mà rung lên một cái. Trong một tia dị thường như có như không này giống như có khí cơ như có như không khiến người ta muốn ngừng mà không được, thầm nghĩ minh thần thủ nhất, dư vị tinh tế này phải chậm rãi cảm ngộ. Chỉ có điều khí cơ kia bỗng nhiên biến mất, Lâm Nhất không nhịn được lần nữa nâng bước chân lên.

Lúc Lâm Nhất bước về phía trước, ba người đi cùng còn lại cũng đã nhận ra chỗ huyền diệu của tiên cảnh.

Bốn người đi về phía trước, hơn mười tu sĩ đợi ở chỗ gần chỗ xa đang ngồi xếp bằng, cách xa nhau hơn mười trượng, mười mấy trượng, thậm chí trăm trượng cũng chưa biết chừng, như lữ giả trong hoang mạc đang nghỉ ngơi tại chỗ, như đang nghe Thần linh ban ân giảng đạo. Mà thoáng lưu ý đã nhìn thấy được đầu mối. Chỗ cách lầu các tiên gia gần nhất cũng là người có tu vi cao nhất. Ngược lại, tu sĩ Trúc Cơ sơ cấp chỉ có thể đi xa hơn mười trượng, sau đó không thể bước thêm nửa bước nào nữa.

Không thương định trước việc muốn làm, bốn người không hẹn mà cùng đi về phía trước. Mỗi khi tiến lên một bước, cảm nhận khác thường trong khí tức cũng càng mãnh liệt hơn, dường như đã đến tột cùng của đại đạo, cảm xúc rõ ràng rồi lại như thật như ảo, làm người ta khó có thể tìm kiếm. Dục niệm đời này chưa từng rừng rực như hôm nay, thôi thúc người ta không ngừng bước chân về phía trước, đi về phía trước!

Chỗ xa mười trượng, Mộc Thiên Viễn bất đắc dĩ ngừng lại, tuy có kích động liều mình đi nhưng dưới chân lại không thể nhúc nhích được chút nào. Gã chỉ đành phải học dáng vẻ của người khác, khoanh chân ngồi xuống cố gắng cảm ngộ cơ duyên khó có được này.

Chỗ xa hai mươi trượng, Ngọc Lạc Y khẽ thở dài một tiếng, tự nghĩ đã tận lực, có thể đến được đây cũng không phải chuyện dễ. Lúc khoanh chân ngồi xuống, nhìn thấy có người đi qua người mình thì nàng thầm kinh ngạc không ngớt.

Lúc lướt qua người của Ngọc Lạc Y, Lâm Nhất cũng không để ý tới vẻ mặt của người sau. Bước chân của hắn thong thả, từng bước đi về phía trước.

Lúc này Lâm Nhất hơi khép hai mắt lại, lơ đãng không để ý tới xung quanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.