Vô Tiên

Chương 778: Những ngày tháng trong núi (1)



Xa xa, người nọ bay xuống từ trên trời, lúc thân hình vừa chạy tới sơn cốc chợt thấy cơ thể hắn co lại, như giao long xoay người thuận tay ném ra một vật như tiên lộ dao. Tư thế rơi xuống quá gấp, không thu thân được, còn một đám mây xanh lại tự nhiên xuất hiện ở phía dưới.

Có biến đổi đột ngột vào phút chót này, biểu lộ khá cơ trí quả quyết, dáng người giãn ra cũng rất kinh người. Chỉ là lúc ý nghĩ chợt lóe lên, Lan Kỳ Nhi lại ngẩn ra. Chỉ thấy lúc người nọ cấp thiết rơi xuống, mây xanh lại không chịu nổi gánh nặng, đột nhiên bọc cả người rơi xuống.

Tõm! Một tiếng vang truyền tới từ xa, Lan Kỳ Nhi há miệng ra, kinh ngạc quan sát, lại thấy tay chân người nọ lộn xộn rồi đứng lên, hồn nhiên như người không có việc gì, đang nhìn bốn phía.

Xì, chẳng biết tại sao, Lan Kỳ Nhi buồn cười không thôi, che miệng lại một mình nở nụ cười. Lúm đồng tiền như không cốc u lan lặng lẽ nở rộ. Sau đó, để lại một sợi hoa mai rồi nhẹ nhàng bay đi.

...

Trong lòng Lâm Nhất vẫn còn sợ hãi vui mừng không ngớt, thần sắc khẽ động, ngẩng đầu lên nhìn lại.

Một tia kiếm hồng vừa đi xa, thân ảnh kia lại quen thuộc đến vậy.

Nàng tới đây làm chi? Không phải vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng quẫn bách của mình đấy chứ? Bỏ đi suy nghĩ tức giận trong đầu, lúc này Lâm Nhất mới thở phào nhẹ nhõm. Mới vừa rồi thật đúng là mạo hiểm, nếu không có Bích Vân Sa trong lúc nguy cấp ứng cứu, không biết cái mạng nhỏ của mình còn có thể giữ lại được mấy phần.

Ngô Thất à Ngô Thất, hôm nay suýt chút nữa đã bị hủy trong tay ngươi rồi. Ăn ở như ngươi, thực sự là không có lời nào để nói! Luôn thể hiện như cao nhân tiền bối, lại mang bản tính con buôn mà không hay.

Chỉ có điều hiện nay nghĩ tới thì vẫn là do suy nghĩ suy bụng ta ra bụng người trong đầu quấy phá! Cho dù là người phàm trong thế tục, hay là tu sĩ Tu Tiên giới, cách xử sự, làm người của Ngô Thất cũng vô cùng bình thường. Gã vì tư lợi? Chẳng phải là nhìn thấy nhưng thân bất vi kỷ sao? Gã như con buôn? Kính ngưỡng cường giả rồi tỏ ra bễ nghễ với kẻ yếu, mọi người đều có điểm xuất phát như vậy! Gã ta trời sinh tính tình lương bạc, thời khắc nguy cấp bỏ qua đồng môn? Quân tử còn không đứng ở dưới bức tường sắp đổ, huống chi là Ngô Thất gã?

Yên lặng xuất thần một hồi, nhìn hố đất không lớn không nhỏ trước người lại đánh giá sa bạc trong tay, Lâm Nhất khẽ gật đầu một cái. Lúc Giới Trung Thiên biến mất, hắn rơi từ trên trời xuống, thứ duy nhất dựa vào chính là Bích Vân Sa này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Nhưng tốc độ độn của Bích Vân Sa không thể so với phi kiếm, nếu cứ chậm rì rì bay ở giữa không trung, chỉ sợ sẽ lần nữa trở thành con mồi của Hủy thú. Mà pháp khí phi hành lúc đầu chính là một bí mật của bản thân, không muốn có quá nhiều người biết được. Vào thời khắc ấy, cái khó ló cái khôn, Lâm Nhất liền dùng biện pháp điều hòa này. Hắn sử dụng Huyền Thiên thuẫn bảo vệ cơ thể, nương tầm mắt nhìn xa tìm chỗ sơn cốc hoang vu làm lối bay xuống. Đợi lúc gần sát sơn cốc, thừa cơ hội không có ai lưu ý thì lấy Bích Vân Sa ra chế trụ tư thế rơi, mạng nhỏ có thể đảm bảo được.

Nhưng mà vẫn xuất hiện sự cố. Bích Vân Sa trung quy chỉ là một pháp khí, chỉ có tác dụng phi hành. Tư thế rơi xuống của Lâm Nhất mạnh như vậy, Bích Vân Sa không thể chịu tải nổi, vẫn mang theo hắn ngã quỵ xuống sơn cốc.

May mà, thế rơi đã chậm lại, thêm nữa còn có uy thế của Huyền Thiên thuẫn, mặc dù Lâm Nhất bị ngã chúi đầu xuống đất nhưng thân thể lại không có gì đáng ngại.

Nghỉ ngơi trong khoảnh khắc, quan sát sơn cốc mình vừa rơi xuống, phát hiện ra nơi này đã nằm ngoài địa giới của Tứ Cực sơn, vì thế Lâm Nhất âm thầm tự đắc. Dưới tình thế cấp bách chọn sơn cốc này để rơi xuống xem như cũng là vô ý, lại cũng có dự kiến từ trước. Hắn không muốn đi Tứ Cực Sơn nữa, Hủy thú này xác thực là khó ưa, vẫn nên tránh xa thì tốt hơn.

Lâm Nhất lấy dục giản ra, lần nữa kiểm tra dư đồ của tiên cảnh, ngẫm nghĩ trong chốc lát. Đi về phía trước sơn cốc này, lộ trình chỉ khoảng ba tới năm ngày là có thể tới Huyền Minh điện. Sau đó ước chừng ngoài vạn dặm chính là Diệu Minh điện. Còn đi qua Tiên Nhân độ của Diệu Minh điện là có thể tới Huyền Thiên cảnh.

Huyền Thiên tiên cảnh, lấy tên do Huyền Thiên cảnh Tam Trọng thiên, có thể thấy được chỗ phi phàm, đáng để mong chờ! Lúc này chuyện quan trọng chính là phải rời khỏi nơi đây, nhưng chuyện này thật đúng là có chút phiền phức.

Hai bên núi cao như bình như chướng, cốc sâu mà vắng lặng. Chỉ có cỏ dại cao hơn người, cổ thụ cao chọc trời liên miên không dứt, kiêm dây mây cao bằng cả cánh tay thả từ trên trời xuống khóa lối đi lại. Quan sát từ trên bầu trời, sơn cốc xanh ngắt bị che kín này rất yên lặng, nhưng khi rơi vào đó mới biết đi lại cũng vô cùng có khăn.

Nghĩ tới uy thế của “Huyễn Đồng”, ánh mắt của Lâm Nhất lập tức lóe lên xích mang. Trong sơn cốc này cũng không có cấm chế như trong tưởng tượng, nhưng lại có tia quỷ dị kỳ lạ. Lúc thi triển Ngự Phong thuật để di chuyển khó tránh khỏi sẽ gây ra chút động tĩnh. Mọi việc còn phải cẩn thận, suy nghĩ một chút, Lâm Nhất khoát tay tung Bích Vân Sa ra, thả người nhảy lên, chân đạp mây xanh lướt qua ngọn cây, lúc này mới chậm rãi đi về phía trước.

Một mình phi hành ở trong sơn cốc, cứ vậy qua một ngày cũng không phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nhìn thấy phía dưới xanh um tươi tốt nhưng sâu cạn lại khó phân biệt, Lâm Nhất không thể làm gì khác hơn là tiếp tục tiến lên.

Lại qua nửa ngày nữa, vẫn là rừng cây rậm rạp như trước bỗng nhiên lõm xuống một vùng. Thần thức nhìn thấy làm Lâm Nhất có chút ngạc nhiên. Phía trước cách xa mười, hai mươi dặm, vách núi phía bên phải sơn cốc dường như bị đập xuống một mảng lớn. Chậm rãi đi tới phụ cận, thấy hai bên cũng không có gì dị thường, hắn hạ mây xanh xuống, sau khi hai chân đặt xuống đất thì quan sát tỉ mỉ nơi trước mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.