Vô Tiên

Chương 788: Bỡn cợt bất đắc dĩ (1)



Bất giác non nửa ngày đã trôi qua, động tĩnh ở cửa động ngừng lại. Trong thần thức của Lâm Nhất, bên ngoài có một cái truyền âm phù bay tới, sau đó, tu sĩ Kim Đan kia mang theo hai người rời đi. Có lẽ là cho rằng tàn binh bại tướng bên trong động không đáng để lo, thần sắc của hai người ở lại này ung dung, mỗi người canh giữ cách cửa động không xa, ngồi tĩnh tọa nghỉ ngơi.

Mạc Chi Dư từng đuổi tới mình không có chỗ để trốn kia vẫn chưa rời đi mà là mang theo một hắc y nhân Trúc Cơ sơ kỳ ở lại đây canh gác. Lâm Nhất bất đắc dĩ nhíu chân mày, lấy ra một miếng linh thạch siết trong tay, mượn cơ hội lấy hơi, lúc này mới cố quay đầu kiểm tra tình cảnh trong địa huyệt.

Đặt mình vào chỗ này xác thực là gần sát cửa động, vì thế chỉ cao khoảng một hai trượng. Phía sau chính là một lối đi không tới một trượng, tối om, trong thần thức không thấy được điểm cuối, cũng không biết là đi thông tới nơi nào.

Nghĩ tới điều gì, Lâm Nhất lần nữa bất an. Nếu như sâu trong địa huyệt này có vật gì lao tới, tình thế hai mặt thụ địch thì sẽ xui xẻo tận cùng.

- Vị Lâm đại ca này, mới rồi ngươi trượng nghĩa xuất thủ cứu giúp, Thu Thái Doanh của Huyền Thiên môn xin cảm tạ!

Thu Thái Doanh đứng dậy thi lễ, gương mặt trịnh trọng; khoanh chân trên đất, mặt mũi Lan Kỳ Nhi vẫn tái nhợt, nở nụ cười thản nhiên.

Mặc dù là trong đêm tối cũng có thể cảm nhận được đôi mắt sáng như nước, làm tâm hồn người ta nhộn nhạo lại như có gió mát thoảng qua. Thần sắc không khỏi quẫn bách, Lâm Nhất sắp sửa đứng dậy đáp lễ, người nọ đã nhẹ nhàng nói:

- Lần trước ngươi cứu nàng một mạng, nhận lễ là điều đương nhiên. Hôm nay lại cứu thầy trò ta, nàng tiếp tục thay thầy trí tạ cũng là hợp tình hợp lý. Làm sao ngươi phải khiêm nhường?

- Sư phụ hai lần nhắc tới người này cứu ta, chuyện này là vì sao?

Thu Thái Doanh khó hiểu hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lâm Nhất không biết nên đáp lại như thế nào, Lan Kỳ Nhi lại nói thêm:

- Trước khi đi, sư phụ ta tặng ta một viên kim độn phù đặc chế, chỉ có thể sử dụng trong Huyền Thiên tiên cảnh, không ngờ tới thật sự đã có tác dụng. Chỉ có điều nếu không phải ngươi vừa may xuất hiện, chỉ sợ hai thầy trò ta sớm đã thân vẫn đạo tiêu. Lâm Nhất, khổ cực cho ngươi rồi!

Nhìn thấy sư phụ không để ý tới mình, lúc Thu Thái Doanh còn muốn lên tiếng tiếp lại thấy Lâm Nhất gãi đầu một cái, thần sắc cổ quái hỏi:

- Chỉ là đúng lúc gặp phải mà thôi, không đủ thành đạo. Không biết... Không biết Lan tiền bối làm thế nào nhận ra được người huynh trưởng kia của ta?

Đây không phải là một nơi tốt để nói chuyện, nhưng Lâm Nhất vẫn luôn vì chuyện này mà canh cánh trong lòng. Hắn quanh co lòng vòng nói ra nhưng cũng âm thầm hối hận, quả nhiên nghe được Lan Kỳ Nhi nói:

- Ta với huynh trưởng kia của ngươi quen biết đã lâu, ngươi tự đi hỏi hắn là được...

Trong chốc lát nghẹn lời, Lâm Nhất ngạc nhiên nhìn lại. Hương lan nhàn nhạt mang theo nụ cười có chút bỡn cợt, giống y ngày xưa. Chỉ là, trong thần sắc uể oải cùng suy yếu, làm người ta lo lắng!

Chẳng biết tại sao, Lan Kỳ Nhi nhìn tiểu bối Luyện Khí này cảm thấy khó xử. Nhìn thấy vẻ ân cần rất đậm trong ánh mắt, tim của nàng chậm rãi sinh ra sự ấm áp.

Lúc này, trên mặt đất truyền đến một tiếng rên rỉ, Thu Thái Doanh vội vàng nói:

- Sư bá đã tỉnh...

Nhờ dược lực của hai viên đan dược mà Lâm Nhất cho, Tiển Phong đã tỉnh lại. Nhìn thấy bốn phía đen kịt, dọa gã giật mình, nằm trên mặt đất không quên kinh sợ hỏi:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Đây là nơi nào? Chẳng lẽ đã vào luân hồi... Đây không phải là sư muội sao? Ngươi cũng... Không đúng... Tiểu tử này?

Lan Kỳ Nhi không muốn nhiều lời, cũng may có Thu Thái Doanh ở một bên nói ba xạo nói ra ngọn nguồn, cũng đỡ gã ngồi dậy, an ủi:

- Lần này chúng ta được Lâm đại ca cứu giúp, tạm thời không có gì đáng ngại. Ngoài động còn có cường địch, mong sư bá nghỉ ngơi cho tốt...

- Ở một bên nói bậy nói bạ! Hắn chỉ là một tiểu bối Luyện Khí, làm sao có thể cứu chúng ta từ trong tay tu sĩ Kim Đan được! Đợi thương thế của ta chuyển tốt thì kẻ địch ngoài động không đáng để lo!

Quần áo xốc xếch, quanh thân là vết máu, mặc dù Tiển Phong có chút chật vật nhưng khẩu khí nói chuyện vẫn mang theo kiểu cách trưởng bối, căn bản không để lời nói của Thu Thái Doanh trong lòng, cũng không để Lâm Nhất vào mắt. Tuy chịu một kích rất nặng của tu sĩ Kim Đan nhưng khiến người ta bất ngờ chính là thương thế bên trong cơ thể lại đang chậm rãi chuyển biến tốt đẹp. Ngoài ra, có thể ở cùng sư muội ở đây, gã âm thầm vui mừng. Cái gọi là mất bên đông được bên tây, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi!

Trước mặt cường địch, thân là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, Tiển Phong có thể tỉnh lại cũng là một chuyện tốt. Lâm Nhất nhìn thấy tướng mạo tu vi của người này đều không tục, lại đồng hành với Lan Kỳ Nhi, còn là một vị tiền bối, vốn muốn bái kiến một cái. Ai ngờ, đối phương không để ý tới mình cứu giúp thì cũng cho qua, ngược lại còn mở miệng bôi nhọ hắn. Hắn chỉ có thể giả vờ như không biết, cũng âm thầm nhíu mày một cái, một thân một mình ngồi đối mặt với cửa động, cẩn thận tỉ mỉ lưu ý động tĩnh bốn phía.

Nửa canh giờ qua đi, Mạc Chi Dư kia còn chưa muốn bỏ qua, hợp tác với một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ khác động thủ tiếp, không ngừng tấn công về phía Tứ Tượng kỳ trận. Không thể nghỉ ngơi, Lâm Nhất chỉ đành cẩn thận lo liệu trận pháp để tránh khỏi có sơ xuất.

Nhất thời, cửa động lại trở nên ồn ào.

Tiếng ầm vang đinh tai nhức óc khiến người ta khó có thể chịu nổi, chỉ có thể đau khổ nhịn xuống. Còn Tiển Phong mới vừa tỉnh lại cũng hơi biến sắc mặt. Gã có chút nôn nóng bất an, lớn tiếng nói:

- Sư muội! Nơi này không tiện để ta và muội điều tức chữa thương, ta cho rằng vẫn nên rời khỏi nơi này mới thỏa đáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.