Vô Tiên

Chương 789: Bỡn cợt bất đắc dĩ (2)



Đang yên lặng nhìn chăm chú vào bóng lưng của Lâm Nhất, Lan Kỳ Nhi khẽ gật đầu một cái, nói:

- Sư huynh cho rằng... lúc này chúng ta có thể đi đâu?

Thu Thái Doanh ở bên người cũng âm thầm gật đầu, hoàn toàn đồng tình với lời của sư phụ. Còn lời vừa rồi của Tiển sư bá có chút không hợp lý, lúc này lại thất thố như vậy, uổng cho một vị trưởng bối.

- Phía sau địa huyệt này không biết đi thông tới nơi nào, không bằng chúng ta cứ đi theo đó, nói không chừng có thể tìm được lối ra. Sư muội, muội nghĩ như thế nào?

Tiển Phong nói.

Nghĩ trong chốc lát, Lan Kỳ Nhi mới lên tiếng:

- Ta cho rằng... chúng ta được Lâm Nhất cứu, đi hay ở lại đây đều do hắn quyết định...

- Cái gì...?

Sau khi Tiển Phong uống thuốc trị thương của bản môn lại điều tức nửa canh giờ, dùthương thế chưa khỏi hẳn nhưng tinh thần đã hoạt bát hơn, giọng cũng lớn hơn rất nhiều. Gã khinh thường liếc tên tiểu tử đang lo liệu trận pháp một cái, lại khó tin nhìn về phía sư muội, nói:

- Muội lại giao an nguy của chúng ta cho một tên tiểu bối Luyện Khí cảnh? Thật là sai lầm!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Nhận thấy được ý lạnh trên người Lan Kỳ Nhi, thần sắc Tiển Phong cứng lại, vội vàng lấy lòng nói:

- Ta không phải trách cứ sư muội, ta là nói... Ta là nói tiểu tử này không biết phân biệt...

- Chính là tên không biết phân biệt này đã liều mạng cứu tính mạng của ngươi...

Lời của Lan Kỳ Nhi còn chưa dứt liền yếu ớt thở dài, không cần phải nhiều lời nữa.

Một tiểu bối Luyện Khí mà thôi, vậy mà lại không để ý tới tính mạng của mình, trong lúc nguy nan cứu sư muội, còn cứu cả mình ư? Hắn có tài đức gì, ta không tin! Nhìn tên tiểu tử kia còn đang làm bộ làm tịch, trong lòng Tiển Phong giận lên, lớn tiếng chất vấn:

- Tiểu tử, đây là trận pháp gì, mau nói cho ta nghe. Nếu có gì bất ngờ khiến địch thủ xông vào được địa huyệt, ngươi sẽ mang tội lớn! Bọn ta sẽ không chịu chết cùng ngươi đâu!

Lâm Nhất ngồi đưa lưng về phía họ, trong con ngươi lóe lên hàn ý, sau khi bắn ra hai thủ quyết thì trầm giọng nói rằng:

- Phá trận của ta chưa đủ thành đạo! Nếu tiền bối muốn rời đi, xin cứ tự nhiên. Thứ cho Lâm Nhất không tiễn!

- Ngươi lớn mật...

Tiển Phong quát quát một tiếng, sắc mặt thoáng chốc âm trầm.

Mới chưa được bao lâu, một tiểu bối Luyện Khí lại dám bắt đầu chống đối mình, thực sự là không biết sống chết, nếu không phải đang ở trước mặt giai nhân, làm sao có thể nuốt khẩu khí này xuống được. Nhất là sư muội đang ở đây, còn mặt mũi nào nữa? Càng nghĩ càng giận, càng muốn bốc hỏa, cánh tay của Tiển Phong vươn tới túm Lâm Nhất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Ầm một tiếng, ống tay áo của Lan Kỳ Nhi vung lên liền khốn trụ bàn tay gã lại, không đợi gã kinh ngạc, nàng đã không nhịn được lên tiếng nói:

- Trận pháp này có thể cản năm người cường công, không phải hai người đối phương có thể đơn giản phá vỡ được. Đối đầu với kẻ địch mạnh, sư huynh nên phân rõ thị phi, đừng tự loạn trận cước, nếu bị địch áp chế, chúng ta đều khó thoát khỏi cái chết.

Lời nói của nàng không nhanh không chậm, cũng đang cố nén đau đớn. Một kích mới vừa rồi động tới thương thế, sắc mặt tái nhợt, thân thể hơi hơi lay động, làm Thu Thái Doanh kinh hãi vội vàng vươn tay ra đỡ.

Lời nói của Lan Kỳ Nhi không phải không có lý. Nhưng nghe vào tai Tiển Phong sao lại chói tai đến thế. Gã thẹn quá hóa giận, lảo đảo đứng dậy, giọng căm hận nói:

- Sư muội lại vì một tên tiểu bối mà ra tay với ta? Hắn là cái thá gì? Một cái phá kỳ trận mà thôi, ai cũng có thể lo liệu được. Ta giáo huấn hắn vì mở miệng bất kính, lại có thể thế nào... ?

- Xin Tiển Phong sư huynh tự trọng...

Nói được nửa câu, sắc mặt của Lan Kỳ Nhi đột nhiên ửng hồng một cách khác thường, lập tức ói một ngụm máu.

- Sư phụ!

Thu Thái Doanh sợ kêu lên, còn Tiển Phong cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, lần nữa nhằm vào Lâm Nhất. Oán hận chất chứa đã lâu không cam lòng, vào giờ khắc này đã tìm được nơi phát tiết.

Lâm Nhất biết rõ tình hình sau lưng, có chút để tâm nhưng vẫn cố nhẫn nại. Lan Kỳ Nhi xuất thủ tương trợ, hắn hơi cảm thấy vui mừng; nhìn thấy bị động tới thương thế mà thổ huyết, trong lòng hắn lại cảm thấy căng thẳng; còn tên Tiển Phong này lại vẫn không bỏ qua, hai hàng lông mày hắn dựng lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.