Vô Tiên

Chương 790: Giặc cùng đường chớ đuổi (1)



Chưa kịp tới phía sau ba thước chỗ Lâm Nhất đang đứng, thân hình của Tiển Phong bỗng nhiên bị kiềm hãm, muốn giãy dụa lại thấy đối phương bỗng nhiên đứng dậy, tiếp theo chính là vài ấn quyết bay tới. Gã thầm cảm giác không ổn, lớn tiếng quát lên:

- Ngươi muốn làm gì...

- Ta muốn làm gì? Ở trong trận pháp của ta, há lại để ngươi muốn làm gì thì làm! Phá trận pháp? Một Tứ Tượng kỳ pháp có thể cản trở tu sĩ Kim Đan cường công chưa chắc lại sợ một tu sĩ Trúc Cơ bị thương nặng như ngươi!

Vài thủ quyết bay ra, sau một tiếng gắt thấp “Khốn” của Lâm Nhất, chỉ thấy trong địa huyệt đen nhánh có ánh sáng chói mắt đột nhiên lóe lên rồi lập tức thân hình của Tiển Phong thoáng chốc đã không thấy nữa, chỉ còn truyền tới tiếng rống giận dữ của gã.

- Mau thả ta ra! Ta là Tiển Phong của Huyền Thiên môn...

Sớm biết người này có đức hạnh như vậy thì cần gì phải cứu gã, thực sự là tiếc cho đan dược của Nhược Thủy tiên sinh. Trúc Cơ hậu kỳ thì sao? Thương thế của ngươi còn chưa lành, chẳng qua chỉ xấp xỉ tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ. Hôm nay không hề làm gì đắc tội đã bị bắt nạt như thế, về sau thì thế nào? Nghĩ lại, ánh mắt của Lâm Nhất chợt chuyển, tiếp đó là nhìn vào đôi thầy trò kia.

Mặc dù Lan Kỳ Nhi nhìn ra kỳ trận này bất phàm nhưng không ngờ trong việc bỡn cợt lại có uy năng này. Thần sắc Lâm Nhất biến ảo không ngừng, không khó để người ta đoán được. Aiz, nàng hít một tiếng, tay nhẹ lay động.

Thế gian này rất nhiều chuyện đều là như thế, biết rõ có thể làm nhưng không thể làm đều là bởi vì rất nhiều ràng buộc, khiến người ta thân bất do kỷ.

Trên má tái nhợt của Lan Kỳ Nhi, một vệt máu ở khóe môi đặc biệt bắt mắt. Nàng cũng không nói gì, chỉ là, thần sắc bất đắc dĩ trong con ngươi lại cô đơn đến vậy.

Tiếng ầm ầm do cửa động bị tấn công không dứt bên tai. Bên trong động, hai người nhìn nhau, trầm mặc một lúc lâu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Tình hình trước mắt hơi có chút quỷ dị, Lâm Nhất và sư phụ đang làm gì? Lời nói và việc làm của hai người này luôn làm người ta khó có thể đoán được, rồi lại dáng vẻ như có thần giao cách cảm. Thu Thái Doanh cắn môi, đôi mắt to xoay tròn.

Trận pháp có thể giữ chẳng qua chỉ ba trượng mà thôi! Khí cơ của thiên địa này nằm trong tay người nào?

Thần sắc Lâm Nhất chậm lại, yên lặng gật đầu. Sau khi hắn đánh ra một thủ quyết thì xoay người khoanh chân ngồi xuống.

- Tiểu tử, ngươi đừng có càn rỡ!

Tiển Phong được giải thoát khỏi trói buộc thì chợt hiện hình trong động. Không còn sự kiêu ngạo vừa rồi, trong lời nói lại thêm mấy phần ý tứ hàm xúc. Gã nhìn Lan Kỳ Nhi, lại tàn bạo nhìn chằm chằm bóng lưng của Lâm Nhất, cười lạnh nói:

- Không nhọc uy năng trận pháp của ngươi, Tiển Phong ta tự đi vào địa huyệt tìm lối ra. Sư muội, theo sư huynh rời khỏi nơi này...

Đôi mi thanh tú cau lại, Lan Kỳ Nhi trầm ngâm. Thu Thái Doanh ở một bên không nắm được chủ ý, lúc thì nhìn sư phụ, lúc thì ánh mắt lặng lẽ liếc nhìn người nọ.

- Lâm Nhất...

Lan Kỳ Nhi chần chừ một chút, lên tiếng khẽ gọi.

Lâm Nhất không quay đầu lại, mà thuận tay mở một cái lỗ trên trận pháp, trầm tĩnh nói:

- Tình hình trong địa huyệt không rõ...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Lâm Nhất...

Trong giọng nói của Lan Kỳ Nhi nhiều thêm một nỗi buồn vô vớ. Thân ảnh ngồi ngay ngắn bất động này trầm ổn như vậy, cô độc như thế, đây, vẫn còn là tiểu bối xảo trá kia sao?

Ngầm thở dài, Lâm Nhất chậm rãi nói:

- Thân bất do kỷ, có khóc cũng không làm gì được... đi đi thôi! Ta tự bảo vệ mình được, không ngại. Cẩn thận hơn một chút.

- Ừ!

Trong lòng thoải mái, Lan Kỳ Nhi nhẹ ừ một tiếng, được Thu Thái Doanh nâng dậy, không quên quay đầu lại dặn dò:

- Ngươi cũng cẩn thận một chút, không được cậy mạnh...

Hừ! Một sự ghen tuông vô cớ xông lên đầu, ánh mắt của Tiển Phong tỏa ra sự âm độc. Gã đã không thể nhẫn nại được thêm, bước đi trước ra khỏi kỳ trận.

Trong địa huyệt đen nhánh, Lâm Nhất ngồi một mình ở đó, hai tay không ngừng bắn ra thủ quyết, đổi lại vẫn là tiếng nổ vang như sấm rền. Cứ vậy lại thêm nửa ngày nữa trôi qua, động tĩnh bên ngoài nhừng lại. Lúc này hắn mới thở phào, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần uể oải, lại không thể làm gì khác.

Bên ngoài cửa động, sắc mặt của Mạc Chi Dư biến thành màu đen, đang trợn mắt nhìn địa huyệt. Đồng môn ở một bên cũng mang thần sắc uể oải, khoanh chân điều tức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.