Vô Tiên

Chương 792: Tình thế bức bách (1)



Chém xuống một kiếm, hắc y nhân không tránh được liền bị lìa đầu. Lâm Nhất thu hồi Long Tu tiên, bất chấp thi thể trên đất, thân hình vừa chuyển liền xông vào trong mây mù mịt mờ.

Bị trận pháp làm khó khăn, Mạc Chi Dư dừng chân ngay tại chỗ nhưng cũng không hề thấy hoảng loạn. Triệu hoán đồng môn không nhận được tiếng trả lời, ông ta đen mặt lại, chất đầy sự lo lắng, trong ánh mắt là sát ý ngập trời! Tiểu tử, ngươi thực sự là cả gan làm loạn! Đợi lão phu phá trận ra, không xé xác ngươi ra thề không bỏ qua!

Lúc này Mạc Chi Dư đè cơn giận ngập trời xuống, thúc giục phi kiếm xông tới trận pháp trước mắt điên cuồng chém lung tung. Chỉ là mây mù bốc lên, dùng sức vào phi kiếm chém ra cũng không có hiệu quả gì.

Tiểu tử này rốt cuộc có được trận pháp từ đâu mà lại khó chơi như vậy? Trong chốc lát bận rộn, cơn tức của Mạc Chi Dư dần yên, không khỏi ngẫm nghĩ. Cứ tiếp tục mù quáng như vậy, cường lực phá trận không được còn hao tổn thể lực, nói không chừng làm gian kế của tiểu tử kia thành công nữa. Nếu có thể tìm được trận cước, về sau toàn lực phá một điểm đó mới là đạo phá trận.

- Lớn mật!

Mạc Chi Dư đột nhiên quát to một tiếng, sau lưng lóe lên kim mang, tiếp theo chính là một tiếng keng, một cái kim tiên đột nhiên xuất hiện bị phi kiếm của ông ta ngăn cản.

- Là ngươi!

Dưới cơn tức giận, Mạc Chi Dư đã xoay người lại. Còn tiểu tử áo bào tro chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở đỉnh đầu, tay thuận cầm phi kiếm toàn lực đánh xuống.

- Muốn chết!

Mạc Chi Dư không tránh không nhường, giơ tay lên lấy một thanh phi kiếm khác ra, xông tới.

Long Tu tiên đánh lén không được làm Lâm Nhất không ngừng ngạc nhiên, Mà lúc này người đang ở giữa không trung, đã thành thế cưỡi cọp. Không nghĩ ngợi nhiều được, hắn dồn toàn lực đánh ra một kiếm.

Ầm một tiếng vang dội, uy thế khó có thể địch nổi ập tới, thân thể Lâm Nhất bị chấn động bay ra ngoài.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Trốn đi đâu!

Mạc Chi Dư đắc thế không buông tha, phi kiếm tấn công bất ngờ, đã thấy mây mù lan tràn, thân ảnh của đối phương thoáng qua một cái rồi biến mất. Ông ta còn chưa kịp kinh ngạc, một tia kim quang nhanh như linh xà thuận theo không trung bay sâu vào trong mây mù.

- Tiểu tử thối chết tiệt, ta giết...

Mạc Chi Dư lần nữa phẫn nộ. Trong ánh kiếm quang tới tấp, mây mù cuồn cuộn qua đi, chỉ còn lại hư vô mờ ảo như có như không cùng tiếng gầm gừ của ông ta.

Ngã ngồi xuống đất, Lâm Nhất chưa kịp đứng dậy thì đã phun một ngụm máu nóng ra ngoài.

Miệng lớn thở hổn hển, vội vàng móc bình thuốc ra, lấy ra hai viên đan dược, nuốt chửng. Lúc này Lâm Nhất mới tỉnh hồn, bó gối ngồi vững vàng. Chậm rãi lau đi vết máu nơi khóe miệng, nhặt Long Tu tiên bên người lên, vẻ mặt hắn khổ sở, lắc đầu. Lần này đánh hổ không thành, ngược lại còn bị hổ làm bị thương, thiếu chút nữa đã mất mạng. Nghĩ lại, tu vi chênh lệnh quá xa so với đối phương, không phải là thứ mà trận pháp có thể bù đắp.

Xem xét hạ thân, chỉ là khí huyết bị nghẹt, thương thế lại không có gì đáng ngại, Lâm Nhất thầm hô may mắn. Nếu không phải thấy thời cơ bất ổn, thừa cơ mà chạy, chỉ sợ không chỉ đơn giản bị thổ huyết mà thôi. Nhìn thấy Mạc Chi Dư còn đang tìm tòi trong trận pháp, trong chốc lát cũng khó có thể tìm ra được con đường chân chính, hắn liền phân một tia thần thức ra để phòng ngừa bất chắc, nắm chặt thời gian để điều tức.

Một canh giờ trôi qua, Lâm Nhất có chút không yên lòng mở mắt. Mạc Chi Dư vẫn còn đang tìm kiếm trong trận pháp, còn thỉnh thoảng chửi vài tiếng.

Hai canh giờ trôi qua, khí cơ trong cơ thể thông thuận, thân thể khôi phục kha khá, thần sắc của Lâm Nhất cũng thả lỏng đi nhiều. Trong Huyền Thiên tiên cảnh này, cho dù là trên trời dưới đất, đều có linh khí nồng nặc, hành công chữa thương đỡ tốn nhiều công sức đi nhiều.

Mạc Chi Dư vẫn còn đang hành hạ không biết mệt mỏi, trong chốc lát khó có thể tìm được đầu trận tuyến, cũng không thể nào phá trận. Nhìn người đang nhảy lên nhảy xuống cách hắn không xa, Lâm Nhất bắn ra một chuỗi thủ quyết...

Một tiếng rồng gầm mơ hồ truyền đến làm Mạc Chi Dư sửng sốt một chút, liền nhìn thấy trong mây mù dày đặc đột nhiên xuất hiện một cái đầu rồng to lớn. Đây là một con thanh long dài không biết bao nhiêu, mang theo khí thế làm người ta sợ hãi, giương nanh múa vuốt đánh tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.