Vô Tiên

Chương 799: Làm một việc tốt (2)



Đáp lễ một câu, Lâm Nhất quay người lại liền đi, ẩn vào trong mây mù, mất tăm mất tích.

- Ầm!

Lại một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, Mạc Chi Dư bị kiếm trận ngăn lại, bất đắc dĩ lúc thân hình rơi xuống, trước mắt đều là vô số kiếm quang mang theo sát ý mạnh mẽ phô thiên cái địa mà đến. Ông ta vội vàng thuận tay vung lên, chín chiếc nhẫn bay khỏi tay, một thoáng đã hóa thành dáng vẻ cao hơn một trượng, đầu đuôi nối liền cấp thiết xoay tròn, bảo vệ ông ta ở bên trong.

- Đinh đinh đang đang

Khi kiếm quang kéo tới đều bị Cửu Liên Hoàn ngăn trở, chỉ có tiếng tập kích như mưa rào làm Mạc Chi Dư âm thầm hoảng sợ. Trên trời dưới đất, kiếm sắc có mặt khắp nơi. Tuy là trong chốc lát không thể làm được gì nhưng lúc này cũng không thoát khỏi bị kiếm trói buộc.

Lúc này như phải đơn độc đối kháng với năm tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ vây công, còn năm thanh phi kiếm biến ảo bất định, thu phát tuỳ ý, thao túng như thường càng khó có thể ứng phó.

Kiếm trận của tiểu tử này quả nhiên bất phàm! Mới vừa rồi còn có chút nghi hoặc, cho rằng đối phương chẳng qua là phô trương thanh thế mà thôi, ai mà ngờ kiếm trận thất truyền đã lâu lại xuất hiện ở nhân thế! Nếu có thể có được kiếm trận này, thiên hạ to lớn, đâu cũng có thể đi được.

Mạc Chi Dư nóng lòng hơn, lại có chút lo được lo mất. Tiểu tử này dối trá như vậy, nếu không phải là khó chơi, lão phu làm sao phải cấp thiết như thế chứ!

Sâu trong chỗ mây mù, Lâm Nhất lẳng lặng nhìn kiếm trận phát huy, trong lòng cũng chấn động. Vốn dĩ kiếm trận vẫn là một thủ đoạn đánh lén của hắn. Còn tu vi của Mạc Chi Dư thâm hậu, lúc giao thủ sợ là không đủ lực để chống lại, lúc này mới lấy ngũ hành kiếm trận vừa mới thành hình ra. Ai ngờ, sau khi tân tấn Trúc Cơ thi triển kiếm trận lại mạnh mẽ như vậy, làm người ta khó có thể tin. Có thể thấy được, trước đây tu vi có hạn, khó có thể thi triển ra uy lực chân chính của kiếm trận. Còn nhớ Hữu Vân từ trong Huyền Nguyên kiếm pháp tập luyện được “'Huyền Thiên Kiếm Trận”, khó tìm được địch thủ. Lúc đó cũng không để ý lắm, bây giờ trận pháp hiển uy, nghĩ ra thì cũng đáng để mong chờ.

Mạc Chi Dư, Mạc lão nhi, trong ngôn từ mới vừa rồi của ngươi ý đồ tính toán rõ ràng vậy, tưởng là ta không biết ư? Chỉ là ngươi cáo già vẫn làm ta nghi hoặc khó hiểu! Chỉ có điều việc của tiên môn không liên quan gì tới ta, giết ngươi như thế nào mới là chuyện quan trọng trước mắt.

Lâm Nhất bước lên phía trước rồi thân hình chậm rãi biến mất, tự nhiên Lang Nha kiếm xuất hiện trong tay, không một chút tiếng động vọt tới đỉnh đầu của Mạc Chi Dư. Thừa dịp lúc ông ta đang ứng phó với kiếm trận, hai tay hắn cầm kiếm, bỗng nhiên chém xuống.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lợi khí phòng thân Cửu Liên Hoàn là linh khí thượng phẩm, lúc này lại như cửu long ngậm đuôi giáp nhau, phòng ngự xung quanh kín kẽ không có khe hở. Mạc Chi Dư thoáng khựng lại, chợt thấy tiểu tử kia không thấy đâu nữa, trong lòng kinh sợ, sau đó có một luồng sát ý mạnh mẽ ập tới từ trên đầu. Ông ta không dám thờ ơ, điểm ngón tay một cái, Cửu Liên Hoàn bỗng nhiên trở thành chín chín tám mốt, kết thành tầng tầng lớp lớp vòng tròn dựng lên che trời.

Đánh lén lại bị Mạc lão nhi phát hiện, Lâm Nhất thầm hừ một tiếng, hai hàng lông mày dựng thẳng. Năm thanh phi kiếm của kiếm trận hóa thành nanh sói sát khí ngập trời, được hắn lần nữa giơ lên thật cao qua đầu, trong tiếng kêu rít, một tia nguyệt quang chiếu xuống.

- Ầm!

Trong chớp mắt va chạm vào nhau, trong tiếng nổ vang, ba chiếc nhẫn bị chấn vỡ, Mạc Chi Dư lui lại mấy bước, gương mặt khiếp sợ. Lâm Nhất bay ngược ra xa mười mấy trượng, lảo đảo một cái mới đứng vững bước chân, thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị. Bốn phía mây mù như gió gấp gáp ào tới, địa huyệt lâu ngày đen thùi lùi không thấy ánh sáng lại như ẩn như hiện, là dấu hiệu Tứ Tượng trận bất ổn.

Liên tục bắn ra vài cái thủ quyết, sau khi ổn định trận pháp, Lâm Nhất ngầm thu lại. Mới vừa rồi một kiếm tận lực của kiếm trận kia phải có một kích toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, nhưng cho dù như vậy, Mạc Chi Dư vẫn rơi vào thế hạ phong. Mạc lão nhi này thực sự là làm người ta đau đầu.

Cửu hoàn mất ba, tư thế liên hoàn đã bị hủy, căn bản không đỡ được uy thế của kiếm trận. Nhìn chiếc nhẫn bị vỡ trên đất, sắc mặt Mạc Chi Dư đáng sợ dọa người.

Tiểu tử ác độc này, sao lại khó giải quyết như vậy! Lúc đầu hắn chẳng qua chỉ là một tiểu bối Luyện Khí, duỗi đầu ngón tay là có thể nghiền chết rồi. Nhưng thời gian mới chỉ qua được mười ngày, một tiểu tử không có gì đặc biệt như thế lại nhanh chóng biến hóa trở thành tu sĩ Trúc Cơ. Cũng được! Một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ căn cơ chưa vững chắc, căn bản không thành vấn đề.

Nhưng tiểu tử này lại khác! Trúc Cơ sơ kỳ tựa như răng sói nhọn, hung tướng như muốn ăn thịt người. Nếu mình không có Cửu Liên Hoàn, nếu mình không có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, nói không chừng mới vừa rồi đã bị lang tể tử này nuốt sống rồi.

Sáu chiếc nhẫn chậm rãi bay lên, miễn cưỡng bảo vệ xung quanh. Vẻ mặt hung ác nham hiểm của Mạc Chi Dư không có một tia sơ suất nào, ông ta tự tay lấy ra một cái tam diện tiểu kỳ nhìn về phía tiểu tử mắt lộ hung quang ở phía xa, nói:

- Tiểu tử, ngươi không chỉ có kiếm trận hiếm thấy trên đời trong người, tu vi lại quỷ dị như vậy. Nếu cứ vậy cho qua, chẳng phải ngươi sẽ thành một tai họa hay sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Ánh mắt của Lâm Nhất nhìn chằm chằm tam diện tiểu kỳ trong tay lão, thân hình ẩn vào trong mây mù, lập tức lại không cam lòng đi ra, khóe miệng nhếch lên, đáp lễ, nói:

- Mạc lão nhi, ở trong mắt của ta, ngươi chẳng phải cũng là một tai họa ư?

- Ha ha

Mạc Chi Dư lạnh lùng cười ha hả, chậm rãi đi về hướng Lâm Nhất, nói:

- Ngươi nói như vậy, cũng có vài phần đạo lý! Chỉ là, lão phu đã vô vọng với Kim Đan, vì vậy sẽ không gây họa cho nhiều người hơn. Nhưng ngươi có chỗ khác biệt...

Nói rồi, thấy đối phương vẫn chưa bỏ chạy, ông ta gật đầu dừng bước.

Chỉ ngón tay về phía tiểu kỳ, ra hiệu với Lâm Nhất, Mạc Chi Dư nói tiếp:

- Nếu ngươi đã tới Trúc Cơ trung kỳ, như tu vi của lão phu há lại có thể ngồi yên an ổn được? Nếu như ngươi tới được Kim Đan kỳ, bảo đồng đạo tự xử thế nào đây? Đợi một thời gian, khi ngươi có thể thật sự tu tới Kim Đan hậu kỳ, không có ai ngoài ba vị cao nhân, thiên hạ này to lớn, ai có thể quản được ngươi nữa? Với tiên môn, với Đại Hạ, ngươi lại dị đoan như vậy, không phải tai họa thì là cái gì?

Lâm Nhất mang theo sự cẩn thận, sau khi nghe lời nói này của Mạc Chi Dư thì không khỏi yên lặng không nói gì. Lời của Mạc lão nhi thực sự sai sao?

- Vì vậy, hôm nay lão phu liền làm một việc tốt... giết ngươi!

Khi đang nói chuyện, giọng của Mạc Chi Dư bỗng bắt đầu âm u, tiếp theo chính là ba tia ô quang lóe lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.