Vô Tiên

Chương 809: Không giữ được bản tính (2)



Lan Kỳ Nhi biết rõ tình hình nguy cấp, không để ý tới thương thế của bản thân mà nhiều lần xuất thủ tương trợ, còn Mộc Thiên Viễn cũng ở một bên đúng lúc cứu viện, giúp Ngọc Lạc Y có cơ hội hồi sức. Như vậy, song phương đánh với nhau một chút lại dừng một chút, ai cũng không muốn dừng tay, cứ như vậy mà tiếp tục giằng co.

Trận chiến phía sau, ông lão mặc hắc y tu vi Trúc Cơ hậu kỳ cùng Kim Ngô hai cánh đều đã dùng hết thủ đoạn, khổ đấu mấy ngày, đồng quy vu tận, tình cảnh tương đối thảm liệt, không cần lắm lời. Còn tu sĩ Kim Đan Thịnh Truyền Chi trước trận sinh tử liền lấy ra kỳ trận “Ngũ Hành Quỷ Sát kỳ”, cuối cùng vây Kim Ngô ba cánh hung mãnh trong trận pháp. Vốn tưởng rằng trận đấu sinh tử giữa người và thú này cứ vậy dừng lại, ai ngờ, tất cả còn chưa kết thúc.

Nhìn thấy năm con hắc long khốn trụ thượng cổ dị thú, Thịnh Truyền Chi thầm hô may mắn! Nếu có thể dùng Quỷ Sát kỳ thu phục được Kim Ngô cũng có thể tính là một đại thu hoạch trong chuyến này. Khi gã đang định lấy pháp quyết ra thì trong huyệt động bỗng nhiên lóe lên ánh sáng chói mắt, sau đó chính là tiếng nổ vang kinh thiên động địa, Ngũ Hành Quỷ Sát kỳ trận tứ phân ngũ liệt, còn con thú bị nhốt bên trong thì nhảy ra ngoài.

Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, Thịnh Truyền Chi bị răng nhọn của Kim Ngô đâm xuyên qua eo, lúc đang kinh hãi thì gã dùng một kiếm chặt đứt, lắc mình trốn trong hang, bấy giờ mới giữ được cái mạng.

Bản thân Kim Ngô là độc vật, hàn độc của Quỷ Sát kỳ căn bản không làm gì được nó. Chỉ có điều, lúc phá “Ngũ Hành Quỷ Sát kỳ”, lực tấn công cực lớn vẫn khiến con dị thú này khó có thể ngăn cản. Nhân cơ hội thở dốc liếm vết thương, một người một thú sức cùng lực kiệt cứ thế giằng co, cho đến mấy ngày sau Lâm Nhất đến.

Còn ba người Lan Kỳ Nhi sợ tu sĩ của Hắc Sơn tông đánh lên, thêm nữa lại có thương thế trong người, lúc này mới sớm một bước tìm tới huyệt động kia. Nhưng ba người họ vẫn chưa tiếp tục tìm đường ra mà lấy việc chữa thương, coi hiểm địa này là nơi tĩnh tu, cũng trì hoãn đến giờ. Nhìn tình trạng của ba người, không khó đoán ra người ra hạ sách này là ai.

Từ trong miệng Ngọc Lạc Y, Lâm Nhất hiểu đại thể tình hình mà đám Chính Dương tông và Huyền Thiên môn gặp phải. Hắn yên lặng trầm ngâm nửa ngày, ngồi xổm người xuống. Mộc Thiên Viễn ở một bên lấy một viên huỳnh thạch ra, trong địa huyệt đen nhánh sáng lên một chút. Ngô Thất trên đất chậm rãi mở mắt, trên mặt đầy màu xám xanh nhiều thêm một chút huyết quang.

- Ta đã tỉnh lại một lần rồi...

Tiếng nói của Ngô Thất có chút khàn khàn. Lâm Nhất gật đầu, vươn tay đỡ gã nên ngồi xếp bằng.

- Không ngờ tới... Ngô Thất ta cẩn thận chặt chẽ, phút cuối cùng vẫn không thể không xảy ra sơ suất, cũng phải trả giá bằng mạng sống...

Như đang lẩm bẩm, lúc này Ngô Thất cùng Ngô nghi trượng trước kia cố chấp như con buôn tưởng như hai người. Gã tự biết không còn nhiều thời gian nữa, nhẹ gật đầu ra hiệu với Ngọc Lạc Y và Mộc Thiên Viễn, ánh mắt nhìn vào Lâm Nhất, thần sắc hơi khác thường, mở miệng hỏi:

- Trúc Cơ rồi...?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Nhìn thấy Lâm Nhất ngầm thừa nhận, Ngô thất thở phào, nói có hàm ý:

- Ngươi có trách ta...?

Người sau chần chừ một chút, lắc đầu.

- ... Tính tình của ngươi thông đạt lại không bó buộc, lại có sự hiểu biết và tốt bụng, ra tay lại có phần không đành lòng, có vài phần giống với Nhược Thủy... ta rất không vừa mắt. Nếu không phải nhàn nhã vi vu sơn hà mà say mê với đan đạo, chỉ an tâm làm người ẩn thân trong sơn lâm, tu vi của Nhược Thủy làm sao lại dừng bước không tiến lên được... trước đây ta mời hắn cùng bái nhập Chính Dương tông, hắn lại cười ta không giữ được bản tính, chấp niệm bất chấp...

Thở dài một cái, Ngô Thất tự giễu:

- Lời nói của Nhược Thủy ta nào không hiểu chứ, nhưng lại không nguyện tin tưởng... còn lúc ta tỉnh ngộ, cái giá lớn phải trả lại là tính mạng này của ta...

Khẽ kêu một cái, Lâm Nhất buồn bã không nói!

Hàm nghĩa trong lời nói của Ngô Thất không rõ, chuyện trong thế gian không dễ biết hết được, rất nhiều đạo lý dễ hiểu nhưng lại cố tình không quan tâm, chúng ta đều hiểu, chúng ta đều biết, nhưng ai trong số chúng ta cũng không muốn tin chuyện như thế sẽ xảy ra trên người mình. Kết quả là phải chịu cái giá nặng như thế, làm chúng ta khó có thể đối mặt được.

Lúc oán giận thiên đạo không tốt khó dò, lại không có ai nghĩ tới, người khởi xướng tất cả chuyện này vừa hay lại là chính bản thân mình!

Việc này đặt trên người Ngô Thất như vậy, đặt trên người Lâm Nhất cũng như thế. Cũng là một dạng chấp nhất, nhưng không có kết quả giống nhau.

Có chỗ khác nhau là Lâm Nhất vẫn luôn giữ bản tính để hành sự. Cho dù gặp phải biến cố như thế nào, so với Ngô Thất thì hắn ít đi một phần hối tiếc, nhiều thêm một phần thản nhiên.

Xem ra, giữa Nhược Thủy tiên sinh và Ngô Thất còn có một đoạn chuyện cũ không muốn người ta biết được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.