Vô Tiên

Chương 838: Tranh chấp vô lý (1)



Lâm Nhất bị đánh bay, bay thẳng về phía Huyền Thiên điện, đụng phải tầng cấm chế kiên cố không thể phá vỡ kia.

Trong ánh sáng chói mắt lóe lên, cấm chế của Huyền Thiên điện chỉ một thoáng đã mở ra. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trên người Lâm Nhất đột nhiên hiện lên một tầng kim mang. Tiếp đó, cơ thể hắn xuyên qua cấm chế, lập tức ngã vào trước cửa của Huyền Thiên điện.

- Phụt!

Phun ra một ngụm máu nóng, Lâm Nhất lộn một vòng trên mặt đất, sau đó lung la lung lay bò dậy. Lúc này hắn cực kỳ chật vật, áo quần rách nát, sắc mặt vàng như nến, khóe môi nhếch lên vết máu, cũng không quên quan sát chung quanh, trong mắt ẩn chứa sự tức giận.

Dưới chân lảo đảo, đi tới trước bậc thang của Huyền Thiên điện, đặt mông ngồi xuống. Lúc này Lâm Nhất vẫn chưa thôi khiếp sợ thở hổn hển chửi một câu, chậm rãi ngẩng đầu lên. Một vòng tu sĩ bên ngoài hơn mười trượng, hắn làm như không thấy, chỉ lạnh lùng nhếch khóe miệng nhìn Dư Hành Tử, trong con ngươi cuồn cuộn ngọn lửa phẫn nộ.

Lúc tới Huyền Thiên điện, Lâm Nhất liền nhìn thấu cấm chế vây bốn phía. Thời điểm sắp bỏ mạng, hắn hoảng hốt chạy bừa, vẫn bị lập tức đánh bay ra ngoài, cuối cùng vẫn bất hạnh đụng phải cấm chế. Vốn tưởng rằng khó thoát lòng bàn tay của Dư Hành Tử rồi, ai ngờ một khắc rơi xuống, trên người lại hiện ra một tầng kim mang, cuối cùng giúp bản thân không chút trở ngại, xâm nhập vào trong cấm chế. Kim mang tới từ đâu không quan tâm nữa, huống chi, đây cũng không phải là lần đầu nó tác quái.

Nhưng lão đầu của Huyền Thiên môn này, ngươi thật là vô sỉ! Nếu không phải là muốn ép mình vào thế sinh tử phải dùng Huyền Thiên thuẫn, một kiếm kia có thể là muốn cái mạng nhỏ của mình rồi. Nếu không có Ngọc Xà phù và Nguyệt Hoàn liên tục ngăn cản; nếu không có sau cùng Huyền Thiên thuẫn hiển uy; nếu không có cấm chế của Huyền Thiên điện chặn lại thế đột kích; nếu không có gân cốt mạnh hơn người khác, thử hỏi, bây giờ mình còn có thể đứng lên sao?

May mắn! Ta không chết, còn có thể đứng lên! Lâm Nhất gừ một tiếng về phía Dư Hành Tử, lấy đan dược ra uống vào. Đám này tụ tập ở đây, chắc là vì bị cấm chế của Huyền Thiên điện ngăn trở. Mà lúc này có cấm chế cản đường, chắc là trong chốc lát không có gì đáng ngại. Ánh mắt của hắn xẹt qua đám người, thoáng dừng lại trên người một người. Đó là ánh mắt ngấn lệ của Lan Kỳ Nhi, nhìn thấy vậy thì hắn khẽ gật đầu ra hiệu, nàng tâm lĩnh thần hội, thần sắc hơi chậm lại.

Ở bên ngoài cấm chế của Huyền Thiên điện, mọi người không thể đến gần, chỉ có thể quan sát từ xa, vẻ mặt khác nhau. Còn ở trong cấm chế như rãnh trời, Lâm Nhất bị thương mang dáng vẻ mệt mỏi mà lười biếng, dựa bậc thềm ngồi, không nhanh không chậm nuốt đan dược, hồn nhiên không thèm để tất cả quanh mình vào mắt.

- Ha ha! Nhìn thấy chưa? Tiểu tử này không chỉ tu tập “Huyền Thiên tâm pháp” của Huyền Thiên môn ta, mà còn nhận được truyền thừa của tổ sư Huyền Thiên môn là Huyền Thiên thượng nhân. Nếu không phải vậy, sao hắn có thể sử dụng Huyền Thiên thuẫn? Nếu không phải vậy, hắn sao có thể xuyên qua cấm chế tiên gia? Yến đạo hữu, ngươi có lời gì để nói nữa?

Dư Hành Tử rất phấn khích, trong giọng nói tỏa ra sự vui sướng khó có được. Nhìn thấy sắc mặt của Yến Khởi âm trầm không lời nào để nói nữa, ông ta tỏ ra đắc ý, cất giọng nói với mọi người:

- Chư vị đồng đạo hôm nay làm chứng cho ta! Tổ sư Huyền Thiên thượng nhân của Huyền Thiên môn ta từng bị kẻ xấu làm hại, khiến công pháp của Huyền Thiên môn ta cũng theo đó mà mất tích. Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt! Trời xanh có mắt, kẻ xấu nay đã hiện thân, vụ án phức tạp nghìn năm nay của Huyền Thiên môn ta cuối cùng cũng có lúc nhìn thấy ánh sáng rồi!

- Lão nhi vô sỉ, thối lắm!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Đang lúc Dư Hành Tử hùng hồn xúc động, một tiếng nói trong trẻo lạnh lùng không đúng lúc vang lên, dẫn tới mọi người biến sắc.

Có người công nhiên nhục mạ Kim Đan trưởng lão của Huyền Thiên môn. Thử hỏi thiên hạ to lớn này, mấy ai dám có can đảm như thế? Cho dù là Yến Khởi sẵn có ngông nghênh, khi đối mặt với Dư Hành Tử cũng có rất nhiều cố kỵ. Nhưng người này không chỉ lên tiếng mắng mà còn lười biếng ngồi ở kia, mang theo thần thái khinh bỉ.

- Ngươi...

Nhất thời mặt già của Dư Hành Tử biến thành màu đen, chán nản khôn kể. Ngón tay ông ta chỉ vào Lâm Nhất run lên, hiển nhiên là bị câu mắng vừa rồi làm tức giận không nhỏ. Sư phụ chịu nhục, Tiển Phong ở một bên cũng có phần không biết phải làm sao. Tiểu tử kia nhàn nhã núp ở trong cấm chế, muốn đánh muốn giết, trong chốc lát cũng không làm được. Nhưng ngôn ngữ ô uế mắng nhiếc sẽ làm người ta ngại mở mồm. Cần gì phải thế chứ? Gã sẽ không mắng chửi người ta!

Có thể thấy được, người không mắng người chưa chắc là quân tử!

Cách đó không xa, Yến Khởi nhìn Dư Hành Tử thất thố, tay nắm lấy râu dài, đuôi lông mày rung lên, không nhịn được mà đứng thẳng người. Trong thần sắc uy nghiêm không hiểu nhiều thêm một phần sảng khoái.

Mấy vị cao nhân của Hắc Sơn tông vẫn một mực ở một bên xem náo nhiệt. Nhưng chuyện thay đổi quá mức ngoài dự liệu của mọi người. Công Dã Bình và hai vị trưởng lão trao đổi một ánh mắt, sau đó đều đã nhận ra cơ hội chuyển cơ khác thường, không hẹn mà cùng nhìn về phía Huyền Thiên môn, nhìn chòng chọc vào tiểu tử áo bào tro kia.

Những người đứng xem còn lại phần lớn đều là lần đầu thấy được một người trẻ tuổi xa lạ như vậy, sau khi ngạc nhiên thì càng thêm phần kinh ngạc. Còn Lâm Nhất hành động kinh người, đối với hai người Ngọc Lạc Y cùng Mộc Thiên Viễn không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị vẫn lần nữa phải cảm thấy mờ mịt. Trong đám người của Huyền Thiên môn, sắc mặt của Lan Kỳ Nhi có chút tái nhợt, rõ ràng đã phải chịu một nỗi khiếp sợ. Lúc này vẻ mặt của nàng thả lỏng đi rất nhiều.

Uống đan dược xong, Lâm Nhất xem như là thở phào. Sau khi mắng một câu, hắn ngồi trên thềm đá vắt chéo hai chân, hai hàng lông mày dựng lên, nhìn Dư Hành Tử đang giận không kiềm chế được mà chế giễu:

- “Huyền Thiên tâm pháp” tới từ nơi nào? Chẳng lẽ là do tổ sư của Huyền Thiên môn ngươi tự nghĩ ra hay sao?

Không đợi Dư Hành Tử phản bác, Lâm Nhất lại chỉ tay về phía sau, tiếp tục nói:

- Huyền Thiên điện này cũng có hai chữ “Huyền Thiên”, chẳng lẽ Huyền Thiên tiên cảnh này là di tích do Huyền Thiên môn ngươi mở ra hay sao?

Hắn cười lạnh một tiếng, trách mắng:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.