Vô Tiên

Chương 843: Một kiếm Càn Khôn (2)



- Hừ! Tuổi của hắn mới bao lớn, không thể có tạo nghệ cấm chế cao thâm như vậy được, nhất định là tổ sư Huyền Thiên môn ta lại tiện nghi cho tiểu tử này rồi!

Dư Hành Tử càng lúc càng cảm thấy không thể bỏ qua cho Lâm Nhất này, trên người của hắn nhất định có thứ mà Huyền Thiên môn đã tìm kiếm nghìn năm.

Yến Khởi cùng mấy người nữa đuổi theo, tâm tư có chút không rõ ràng. Chỉ có điều, nhìn một tiểu bối Trúc Cơ sơ kỳ như vậy đúng là dẫn tới sự quan tâm của rất nhiều tiên môn Đại Hạ, gã không khỏi âm thầm lắc đầu. Tiểu tử này, trước đây thật đúng là nhìn lầm rồi!

Quyền Vưu theo ở phía sau, vẫn sống chết mặc bây, không cần thiết có suy nghĩ kiếm lợi ích trong đầu. Gã nhìn về phía giữa cấm chế, thất thanh nói:

- Đó là cái gì?

- Bảo vật đấy!

Người đáp lời chính là Công Dã Bình mới vừa đuổi tới, y cũng nhìn thấy thạch đài huyền không ở giữa kia.

Tầng tám của Huyền Thiên điện cũng có một vùng to khoảng mười trượng, cũng có một thạch đài huyền không. Điểm khác biệt chính là nơi này hiện đầy cấm chế, mà trên thạch đài bị một chùm ánh sáng nhu hòa bao phủ, lại có thể liếc mắt thấy rõ vật ở giữa, chính là một mảnh lân giáp màu vàng chói lọi!

- Long giáp!

Lần nữa lên tiếng chính là Công Dã Bình, trong đôi mắt của y khó có thể ức chế được sự tham lam, vẫn chưa dẫn tới sự quan tâm của người khác. Lúc này, mắt của mỗi người đều tỏ ra thiết tha mong mỏi.

Long giáp? Lân giáp lớn khoảng một thước lại lóe lên kim quang, không phải long giáp thì là cái gì?

Ánh mắt của mọi người lưu luyến quan sát mảnh long giáp này, sau đó đã nhận ra bất thường, lại do Công Dã Bình lên tiếng:

- Tiểu tử kia rõ ràng là đi về hướng long giáp, chúng ta há có thể ngồi xem? Đạt Mông trưởng lão, phương pháp cấm chế của ngươi có chút thành thạo, toàn lực thử một lần xem.

- Ở ngoài Huyền Thiên điện, ngươi và ta đều đã thấy được uy lực của cấm chế tiên cảnh. Mà nơi này căn bản là khác biệt!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Đạt Mông nói.

- Đạt Mông trưởng lão nói không sai, nếu như mạnh mẽ phá cấm chế, đặt mình trong Huyền Thiên điện, sợ là chúng ta đều sẽ bị lực phản phệ của cấm chế tác động.

Dư Hành Tử nói, chuyển ánh mắt từ bóng lưng Lâm Nhất đi, lại lưu luyến nhìn thoáng qua long giáp, lúc này mới xoay người nói với mấy vị đồng đạo:

- Sao chúng ta không mô phỏng hành động của tên tiểu tử kia, tìm một con đường đi trong cấm chế này?

Nghe được tiếng nói chuyện ở phía sau, Lâm Nhất không thèm để ý tới, chỉ có điều trong con ngươi lóe lên xích mang, vẻ mặt nghiêm túc. Lúc tới tầng tám của Huyền Thiên điện liền phát hiện có sát cơ nồng nặc đập vào mặt. Hắn không dám khinh thường, sử dụng “Huyễn đồng”, đúng là có vô số ánh huỳnh quang yếu ớt nhỏ bé như mạng nhện chậm rãi bay bay. Đây hiển nhiên là cấm địa!

Mắt thấy Dư Hành Tử đã tới phía sau, vốn tưởng rằng lúc này sẽ chạy không thoát, nhưng Lâm Nhất đã từ trong mối nguy nhận thấy một khe hở trong cấm chế. Hắn đương nhiên không dám thờ ơ, sử dụng “Huyễn Đồng’, thân hình đi theo, chỉ một cái xoay người đã thoát khỏi sự vướng víu ở đằng sau.

Chỉ có điều, đường khe hở trong cấm chế này như có như không, Lâm Nhất chỉ đành nín hơi ngưng thần, từng bước một đi về phía trước. Hắn không trốn về phía thang lầu mà là đi thẳng về phía thạch đài ở chính giữa.

Không sai, Lâm Nhất tới đó vì long giáp. Nếu đã tới đây, lại có Huyễn Đồng tương trợ, thuận tay lấy được bảo vật cũng coi như đã gặp được kỳ hội, vẫn tốt hơn làm lợi cho đám người phía sau.

Vừa đi vừa nghỉ, Lâm Nhất men theo khe hở cấm chế chậm rãi đi về phía trước. Hợp thần thức của mấy người lại, đám Dư Hành Tử cũng bắt đầu xê dịch bước chân.

Tầng tám của Huyền Thiên điện lớn khoảng chừng bốn mươi trượng, còn thạch đài huyền không cách thang lầu khoảng hai mươi trượng. Lâm Nhất cách mảnh long giáp nhỏ còn chưa tới mười trượng.

Một canh giờ trôi qua, mới đi được xa mấy bước! Mấy bước ban đầu còn ung dung, nhưng càng đi về phía trước, ánh huỳnh quang nhỏ bé yếu ớt này càng dày đặc, thường chặn lối đi lại khiến người ta không thể không nhịn lại, tìm kiếm từ từ. Cảm thấy tâm thần mệt mỏi, Lâm Nhất nhìn thấy đám người Dư Hành Tử di chuyển chậm chạp, hắn hơi yên lòng một chút, dứt khoát đứng tại chỗ mượn cơ hội lấy hơi.

Huyền Thiên điện này cũng khá thú vị, không phải mỗi tầng sẽ có một món bảo vật đấy chứ? Nếu như vậy chẳng phải là nói bảo vật của bảy tầng phía dưới đã bị người khác lấy mất từ trước đó rồi sao?

Việt


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.