Vô Tiên

Chương 847: Quần chúng ồn ào (2)



- Lâm Nhất, long giáp này chính là bảo vật khó có được, sau khi luyện hóa, nói không chừng trong lúc nguy cấp có thể cứu ngươi một mạng!

Giọng nói của Yến Khởi đúng lúc vang lên, tỏ ra trưởng bối thân thiết. Chỉ có điều lúc này nơi đây, trong tình cảnh này, lời nói này của gã có vẻ hơi cổ quái.

- Tiểu tử, ngươi có nghe được lời của ta không? Làm người phải thức thời mới tốt! Ngươi tuổi trẻ như vậy, còn có tiền đồ vô lượng! Đừng vì một sai lầm nhỏ mà hối tiếc không kịp...

Công Dã Bình lớn giọng, dáng vẻ đau lòng nhức óc.

...

Mấy người này không ngừng miệng, đe doạ cũng có, lợi dụ cũng có, quan tâm cũng có. Thậm chí còn dưới tình thế cấp bách, hận không thể tự tay giáo huấn Lâm Nhất một trận, dường như không làm như thế không đủ để làm lãng tử quay đầu, không đủ để giúp một người lạc đường hoàn toàn tỉnh ngộ. Còn hắn, lúc này hắn dường như phong bế giác quan thứ sáu, giống hệt một người mù người điếc, căn bản không để ý tới tình hình chung quanh, trước mặt nhiều người như vậy đang bắt đầu chuyên tâm tế luyện long giáp làm người ta đỏ con mắt nhìn.

Tinh huyết không vào trong long giáp, Lâm Nhất liên tiếp đánh ra vài cái thủ quyết, sau đó nhíu mày. Mảnh giáp nhỏ treo trước mặt lại không có động tĩnh gì. Hắn lại lập tức phun tiếp một ngụm tinh huyết ra, sau vài tia kim quang chớp động lại vẫn như cũ.

Đây không phải là chết người sao? Nếu cứ tiếp tục tế luyện như thế, long giáp không có việc gì, sợ là mình đã mệt gục xuống trước rồi.

Dựng chân mày lên, Lâm Nhất lại phun tiếp một ngụm tinh huyết nữa. Sắc mặt của hắn đã tái nhợt nhưng cũng không dám chậm trễ, liên tiếp cực nhanh bắn thủ quyết ra, trong kim mang đại thịnh, long giáp chậm rãi thu nhỏ, sau đó, đột nhiên mất tích.

Không để ý tới người vây xem đau lòng nhức óc cùng chửi bới, Lâm Nhất nhanh chóng lấy ra một viên đan dược uống vào, lúc này mới thở hổn hển, trên mặt lộ ra thần sắc cổ quái. Long giáp biến mất đã hóa thành to chừng móng tay, dính sát vào trong ngực hắn. Âm thầm sử dụng linh lực, long giáp từ một thành mười, từ mười thành trăm, từ ít thành nhiều, chỉ một thoáng, lớp vảy màu vàng óng hiện đầy trước ngực phía sau lưng thậm chí tứ chi, tạo thành một bộ nội giáp kiên cố. Hoặc có lẽ là, quanh thân Lâm Nhất lúc này như mọc đầy long giáp kim sắc. Kim long văn vốn có ban đầu tựa như dung hợp vào mảnh kim giáp nhỏ, lúc này càng tỏ ra uy thế hơn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Nhìn thấy Đạt Mông đi tới gần thêm một bước, Lâm Nhất ngẫm nghĩ sơ qua rồi vươn tay khẽ rung lên, xích kim diễm long biến ảo mà ra.

Mọi người vây xem đều ngẩn người, không biết Lâm Nhất đang đùa giỡn cái gì, còn mấy tên cao thủ thì biến sắc. Chỉ thấy dưới ánh sao, một con kim long nhỏ xinh đang lắc đầu vẫy đuôi, không để ý tới cấm chế bốn phía, bay thẳng tới Đạt Mông cầm đầu.

Đối phương chỉ là một tiểu bối có tu vi thấp kém, thi triển Kim Long thủ xác thực là không đáng để ý tới. Nhưng thân hãm trong nơi cấm địa nguy cơ khó lường này, ai cũng không dám sơ suất. Mấy người này đứng tại chỗ không thể hành động, lúc mọi người đang cẩn thận, kim long trông rất sống động giống như điên vây quanh mấy người dương nanh múa vuốt, ồn ào làm bộ, nhưng cũng không tới gần. Đứng mũi chịu sào, lúc Đạt Mông muốn thi triển thủ đoạn thì sắc mặt bỗng nhiên tối sầm, tức giận hét lớn:

- Ghê tởm!

Lúc này mọi người mới nhận ra điểm dị thường, thần sắc đều biến đổi. Thân thể nhỏ của kim long động vào cấm chế, khí cơ bốn phía thoáng chốc đã nóng dần lên.

- Cấm chế có biến, mau mau lui ra phía sau!

Sau khi Đạt Mông kêu lên một câu cảnh báo, khí cơ bạo ngược trong khoảnh khắc đã cuốn về phía mấy người, Quyền Vưu cả kinh quay đầu lại chạy đi. Yến Khởi nhìn sâu con kim long một cái, không che giấu được sự tán thưởng trong ánh mắt, rơi vào đường cùng cũng chỉ có thể quay trở lại. Còn khí thế bức người do cấm chế kích thích ra cũng làm rất nhiều người vây xem ở phía thang lầu bắt đầu rối ren.

Một chốc qua đi, ba tên cao thủ có chút chật vật thoát ra khỏi cấm chế, con kim long đang dương dương đắc ý bay tới thạch đài, đảo mắt đã nhập vào cánh tay của Lâm Nhất.

- Tiểu tử này xác thực là ghê tởm! Dáng vẻ cấm chế loạn lên như thế, lần nữa tiến vào không tránh được phải có một phen trắc trở!

Thôi diễn cấm chế có chút tiêu hao sức mạnh tinh thần, ở giữa khổ cực, Đạt Mông lĩnh hội sâu nhất. Mà vì một con kim long nho nhỏ tác quái, tất cả lại phải làm lại từ đầu. Vì thế, gã tức giận đến cao giọng chửi bới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.