Vô Tiên

Chương 858: Thế nhưng làm tặc (1)



- Bịch, bịch, bịch...

Lại có tiếng bước chân từ trên xuống dưới, thoáng qua rồi tới phòng khách, chính là Đông Phương Sóc đỡ tổ phụ đi xuống.

- Tổ phụ, xảy ra chuyện gì thế?

Đông Phương Yến vội vàng tới đỡ. Vì đi gấp gáp, Đông Phương Văn Chi hơi thở hổn hển, thần sắc của Đông Phương Sóc ở một bên có chút hoang mang, vội đáp lời:

- Bên bờ có không ít người xuất hiện, sợ là tới vì chúng ta...

- Chúng ta bị người ta vây ở nơi này rồi!

Một người đội mưa xông vào, chính là Kiều Thiện, cương đao đã ra khỏi vỏ. Gã lau nước mưa trên mặt, gấp giọng nói:

- Người tới sợ là có tận hai mươi, ba mươi người, còn nhân số của bọn ta chẳng qua chỉ đếm trên hai bàn tay. Định đoạt thế nào, mời Đông gia nói chuyện!

Nếu như những người này thật sự tới vì con thuyền này, kết cục chỉ có hai. Giơ tay đầu hàng, hoặc là nhảy xuống nước làm mồi cho cá. Lấy tiền tài của người phải trừ họa cho người, nhưng vì đại nạn quá lớn, lực người không khống chế nổi, kết cục cuối cùng liên quan chặt chẽ tới Đông gia. Đầu hàng! Có thể, tất cả hao tổn đều là Đông gia. Liều mạng! Có thể, nếu móc ra đủ bạc, nói không chừng sẽ có người liều mạng. Chỉ có điều, tất cả hậu quả vẫn là do Đông gia gánh chịu. Đông gia không nói lời nào? Có thể, phần tiền thuê ban đầu có cao tới đâu cũng không thể mua nổi một cái mạng. Nói không chừng người của tiêu cục sẽ chạy không còn mống nào.

- Chuyện này... phải làm sao mới ổn đây? Sóc nhi, ngươi không ngại thì đưa ra chủ ý đi!

Quan viên trí sĩ, chẳng qua là một nho sinh mà thôi. Lúc này, Đông Phương tiên sinh không có chủ kiến.

Sắc mặt của Đông Phương Sóc trắng bệch, thì thào nói:

- Chẳng lẽ là một đám người qua đường? Có thể không phải tới vì chúng ta thì sao?

- Aiz

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Kiều Thiện giậm chân, gấp giọng nói:

- Trên vùng đồng bằng trống vắng này, ai lại đi tụ tập ở đây? Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, mời Đông gia sớm ra quyết định! Chúng ta cũng là người có lớn có nhỏ, tuyệt đối không dám sơ suất nửa phần!

- Ha ha! Đuổi tới! Người trên thuyền nghe đây, cần tiền thì mất mạng, muốn chết thì giữ lấy tiền!

Tiếng cười to càn rỡ xuyên thấu màn mưa bụi vang tới, chợt cao chợt thấp, oang oang mà quỷ dị, làm sắc mặt người một nhà Đông Phương đại biến.

Đám tặc nhân này không ngờ thật sự tới là vì mình! Không phải là nói đại họa giáng xuống đầu rồi sao! Ba tổ tôn nhìn nhau, trong chốc lát không có chủ kiến gì. Còn Kiều Thiện gấp đến độ hô to:

- Tặc nhân tới cửa rồi, Đông gia nhanh chóng nói gì đi!

- Lão phu đã là người thất tuần, chết không có gì đáng tiếc. Nhưng lại khổ cho hai tôn nhi của ta!

Đông Phương lão nhân thở dài, vẻ mặt trở nên tiêu điều. Ông ta bất đắc dĩ lắc đầu nói:

- Mà thôi! Tiền tài chính là vật ngoài thân, đưa cho đám tặc nhân là được! Chỉ cầu được mạng sống, huyết mạch của Đông Phương gia ta quyết không thể đứt đoạn ở đây được!

Thở dài liên tục, Kiều Thiện cúi người hành lễ, tiếng nói nặng nề:

- Đông gia đã ra quyết định, bọn ta chỉ có thể tự chạy thoát thân!

Gã lại nhìn người bên cạnh, nói:

- Lâm công tử, mời đi theo ta!

Ba tổ tôn Đông Phương gia lúc này mới nhớ tới còn có một người đang ở đây. Lại thấy người này đang xuất thần nhìn đêm mưa, nghe tiếng vậy thì cười nhạt một cái nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Nếu các người có thể giữ được tính mạng khi chạy thoát thì nhanh đi đi, không cần quan tâm tới ta.

- Ngươi đừng vì thế mà làm khổ bản thân, tốt nhất là đi theo vị sư phó này đi thôi!

Đông Phương lão nhân khoát khoát tay, ý bảo người trẻ tuổi chơi bời lêu lổng này đừng có hồ đồ, tính mạng vẫn quan trọng hơn. Đông Phương Sóc thì gương mặt buồn khổ, chắp tay nói:

- Đáng tiếc đạo pháp ta chưa thành, phải bị tặc nhân lăng nhục...

Muội muội Đông Phương Yến của y khẽ thở dài rồi cúi đầu xuống, thân thể mảnh mai đang nhẹ run.

Ầm một tiếng, có gì đó đụng phải thuyền lớn, tiếp theo liền có tiếng kinh hô vang lên:

- Tặc nhân lên thuyền rồi!

- Lâm công tử...

Kiều Thiện nhìn thấy Lâm Nhất vẫn đang lắc đầu từ chối, gã chỉ đành quay người lại xông vào trong mưa bụi, hô lớn:

- Người của tiêu cục đi theo ta!

- Trong lúc nguy cấp mới thấy sự cao thượng của tiểu hữu!

Giọng nói già nua vang lên, Lâm Nhất quay người lại, thấy Đông Phương lão nhân đang chắp tay về phía hắn, trong giọng nói rất cảm khái. Vẻ mặt của Đông Phương Sóc kinh ngạc, khó tin nói:

- Đạo hữu thật sự muốn theo bọn ta cùng chịu nạn hay sao?

Đông Phương Yến ở một bên cũng ngẩng đầu lên, trong con ngươi lóe lên mấy tia sáng kỳ dị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.