Vô Tiên

Chương 859: Thế nhưng làm tặc (2)



Biết người một nhà này hiểu sai ý, Lâm Nhất nói:

- Ra ngoài xem thử, trước tiên biết rõ ý đồ tới của đối phương đã!

Hắn cất bước ra khỏi phòng khách. Ba tổ tôn Đông Phương gia vội vàng đi theo ra ngoài, lạnh run cùng nhau đứng trong mưa.

Vài chiếc đèn lồng ngư gia lắc lư không ngừng bên bờ trong đêm mưa, trong tia sáng hơi yếu có thể thấy được có chừng mười người vây quanh bờ, đều cầm khí giới trong tay. Còn ở một bên thuyền lớn có ba cái thuyền nhỏ đang đậu, người phía trên miệng ngậm lưỡi dao sắc bén đang leo lên. Hai mươi, ba mươi người này vẻ mặt đều hưu hãn dị thường, hiển nhiên là tới có chuẩn bị.

Chắc là chưa bị ngăn cản, người của tiêu cục đã không thấy bóng dáng nữa. Trong phút chốc, mười mấy hán tử cầm lưỡi dao sắc bén trong tay lên thuyền. Ba người cầm lái chưa biết làm sao đã bị một người trong đám tặc nhân lên thuyền một đao chém bay, lúc này mới đồng loạt chạy về hướng đầu thuyền.

Mắt mở trừng trừng nhìn đám tặc nhân đang quát tháo, ba tổ tôn Đông Phương gia kinh hoảng nhưng cũng không có cách nào. Còn Lâm Nhất lại vẫn luôn đứng đó không nhúc nhích, mặc cho nước mưa ướt hết cả người hắn.

Mười mấy hán tử đảo mắt đã vây đầu thuyền lại, nhìn thấy mấy người này đáng thương không chỗ đi, bên bờ có người cao giọng quát:

- Dâng hết các loại trí bảo gia truyền của các ngươi ra đây, bọn ta đương nhiên sẽ không làm khó dễ nữa. Nếu không, không tránh được cái chết!

Đông Phương lão nhân tuổi đã lớn, thân thể suy yếu lại bị kinh hách, còn bị nước mưa ướt cả người, toàn thân không ngừng run rẩy. Nghe đối phương nói như vậy, lão nhân cố đứng thẳng người, tức giận nói:

- Lão phu chẳng qua là một hàn nho mà thôi, ở đâu ra có chí bảo gia truyền gì? Tiền bạc thì có một chút, các ngươi không ngại thì cứ cầm đi!

- Ha ha! Lão nhi nhà ông đầy miệng nói bậy, chẳng nhẽ không để tính mạng của tôn nhi ông trong lòng à?

Người nọ bên bờ sau khi mắng một câu lại dương dương đắc ý nói:

- Đông Phương gia ông từng xuất hiện tiên nhân, việc này không giả chứ? Nghe nói còn có bí kíp thần thông tiên gia truyền xuống nữa, việc này cũng không giả chứ? Nếu muốn sống, ngoan ngoãn giao bảo vật ra!

- Ở một bên nói bậy nói bạ, nhà ta chưa từng xuất hiện tiên nhân? Ngươi nghe ai nói, bảo hắn đứng ra đây!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Dưới sự tức giận, Đông Phương lão nhân bỏ qua việc nâng đỡ, tay chỉ lên bờ tức giận trách mắng.

Người nọ bên bờ cười lạnh một tiếng, nói:

- Hừ! Tổ tiên Đông Phương gia ngươi xuất hiện tiên nhân, là chính mồm tôn tử của ngươi nói ra, chuyện này không thể trách người khác được! Hắn không chỉ tự cho mình là tiên nhân, còn khoe khoang trong nhà có cái gì mà ba quyển thiên thư...

- Sóc nhi...

Thân thể của Đông Phương lão nhân lắc lư, làm Đông Phương Sóc sợ tới mức bịch một tiếng quỳ lên boong thuyền, không quên hoảng sợ hô:

- Tổ phụ bớt giận...

- Đại ca, huynh luôn làm ngơ với lời của tổ phụ... bây giờ nên làm thế nào cho phải đây...

Đông Phương Yến tiến lên đỡ lão nhân, nước mắt hòa với nước mưa chảy thành dòng.

- Ha ha, nhanh chóng trình bảo vật lên...

Người nọ đắc ý cười ha hả.

Cố gắng đứng vững thân thể, Đông Phương lão nhân suy yếu nói:

- Tiên nhân... tiên nhân... chẳng qua là một người thoải mái tiêu dao nhưng lại làm khổ người khác... Đông Phương gia ta không có tiên nhân, lấy đâu ra bảo vật?

Ông ta khom lưng xuống, nói với Đông Phương Sóc:

- Hôm nay, ba tổ tôn ta rơi vào kết cục này, Sóc nhi, bây giờ mới nhận ra, đã muộn rồi!

- Lão nhi dông dài! Trói mấy người bọn chúng lại, lục soát cho ta...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Người bên bờ không nhịn được nữa, cao giọng phân phó. Đám hán tử trên thuyền không nói hai lời đã nhào lên, Đông Phương Sóc dưới sự kinh hãi đã ngã xuống boong thuyền, Đông Phương Yến sợ tới mức hoa dung thất sắc, đỡ tổ phụ liên tiếp lui về phía sau. Đông Phương lão nhân trong lúc gấp gáp, cao giọng trách mắng:

- Ngươi dám...

Đêm, tối mà thâm trầm. Mưa, bỗng nhiên ngừng.

Một cơn gió xoáy đột nhiên thổi bay ở đầu thuyền, thoáng chốc đã lật ngược mấy tên hán tử kia lại, sau đó, một thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi chắn trước mặt người một nhà Đông Phương.

Không ai thấy rõ người nọ xuất thủ ra sao, chỉ thấy hắn đi về phía trước một bước, mấy tên hảo thủ giang hồ liền tùm tùm rơi vào trong nước. Chỉ có điều, tất cả đều diễn ra qua đột ngột, làm tất cả mọi người đều cả kinh. Trên thuyền này lại có một vị cao thủ ẩn mình ư? Còn một nhà Đông Phương cũng ngẩn ra, vì sao hắn lại có võ công cao như vậy?

- Ngươi là cao thủ phương nào, mau xưng tên ra!

Giọng nói của người bên bờ trở nên thâm trầm.

Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, nhẹ hất cằm lên yên lặng đứng trong bóng đêm. Hắn căn bản không để lời người kia nói trong lòng, đang nghĩ xem nên giết người thế nào.

Trong lúc nhất thời, trên bờ, trên thuyền, trong nước, không có ai nói chuyện. Mỗi người đều đang ngó chừng thân ảnh tịch mịch kia, đang suy đoán lai lịch của người này.

- Các ngươi thân là người trong giang hồ vậy mà lại đi làm tặc?

Một lời vạch trần lai lịch của đối phương, Lâm Nhất nhẹ giọng nói:

- Ta không quan tâm tới chuyện các ngươi tới từ nơi nào, muốn giữ mạng, cút! Nếu không...

Nhìn ba thi thể của ba người cầm lái, hắn thoáng trù trừ, tiếng nói lạnh lẽo, hừ nói:

- Toàn bộ đều phải chết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.