Vô Tiên

Chương 862: Khách tới dưới ánh trăng (1)



...

Đông Phương tiên sinh về nhà! Đã muốn tu sửa phòng ốc, lại muốn mở tiệc chiêu đãi khách và bạn hữu, trên dưới Đông Phương phủ không tránh được bận rộn mấy ngày. Tuổi tác ông ta đã lớn, chuyện đón tiếp khách đưa khách về chỉ có thể do vãn bối làm thay. Dù vậy, lão đầu cũng mệt mỏi không nhẹ, sớm đã quên sạch du hiệp phong trần kia rồi. Lâm Nhất còn mừng rỡ khi “được” như vậy, sau khi được hạ nhân dẫn tới phòng khách, ngoài nửa đêm có ra ngoài một lần ra, hắn liền trốn trong phòng không ló đầu ra, dáng vẻ của một ẩn sĩ.

Chỗ ở của Lâm Nhất chính là một cái tiểu viện nhỏ gần sát tiền viện. Trong viện hơi có vẻ mất trật tự, còn chưa kịp dọn dẹp, cỏ xanh mọc xuyên qua gạch, đi lại bên trên có thêm vài phần hoang dã. Vẫn một mình ở trong phòng, ngồi tĩnh tọa trên giường, hắn rất ít khi giao thiệp với bên ngoài, nhưng lúc này, hắn lại đứng dậy ra ngoài cửa.

- Lâm công tử...

Vừa hay đang lúc hoàng hôn, trong viện có một người mỹ mạo đang đứng, chính là Đông Phương Yến mang theo vài phần áy náy. Lâm Nhất cười lên tiếng chào, hỏi:

- Đông Phương cô nương có chuyện mời nói!

Đi về phía trước hai bước, bước chân nhẹ không tiếng động, Đông Phương Yến vén áo thi lễ, nghiêm mặt nói:

- Quý phủ mấy ngày liên tiếp bận nhiều việc, chậm trễ việc tiếp đón khách. Vì thế sau khi tổ phụ xong gia yến liền cho mời Lâm công tử!

- Ồ!

Lâm Nhất ồ một tiếng, vẻ mặt ngẫm nghĩ. Hắn chắp hai tay sau lưng đi hai bước trong viện, rồi dừng lại xoay người nói:

- Thịnh tình xin nhận, nào dám không tòng mệnh?

...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Giờ lên đèn, phòng khách hậu viện của Đông Phương gia, bốn người vây quanh một cái bàn vuông mà ngồi. Ngồi ở vị trí chủ vị, Đông Phương tiên sinh, thần sắc hơi tiều tụy, nhưng hứng thú lại không kém. Lâm Nhất ngồi ở cạnh, đối diện là Đông Phương Yến, bên cạnh là Đông Phương Sóc đang ân cần mời rượu.

Rượu đã qua ba tuần, Lâm Nhất đứng lên cầm ly nói:

- Rảnh rỗi tới nơi này, nhận được quý phủ khoản đãi đã nhiều ngày, làm phiền rồi! Tiểu tử xin kính lão tiên sinh một chén rượu!

Nhìn thấy Lâm Nhất cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, cũng không phải người quái đản như trong tưởng tượng, Đông Phương tiên sinh khẽ vuốt cằm, vuốt râu nói:

- Tiểu hữu chính là ân nhân của Đông Phương gia ta, mời rượu không dám nhận, cùng nhau uống vậy!

Ông ta nâng chén ý bảo đối phương không cần khách khí. Người sau vẫn uống một hơi cạn sạch, hoàn thành cấp bậc lễ nghĩa.

- Aiz

Có lẽ là có tâm sự xúc động gì, Đông Phương tiên sinh thở dài một cái, thiện ý nói với Lâm Nhất:

- Còn phụ mẫu thì sẽ không du ngoạn xa, người đi xa tất có nguyên nhân riêng. Ngươi tuổi còn trẻ đã rảnh rỗi du ngoạn bên ngoài...

- Đa tạ lão tiên sinh giáo huấn!

Lâm Nhất gật đầu cám ơn, tiếp theo cười nhạt một tiếng, nhẹ giọng nói:

- Tại hạ cô độc, không có gì ràng buộc...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Hắn nói cực kỳ tùy ý, lại làm Đông Phương Yến ở phía đối diện thoáng ngẩn ra, thần sắc ảm đạm.

- Là lão phu đường đột!

Đông Phương tiên sinh nói:

- Tôn tử tôn nữ này của ta cũng là người không cha không mẹ...

Đông Phương Văn Chi chỉ có một con trai, lại đã ốm chết mấy năm trước rồi, sau đó không lâu, con dâu cũng qua đời theo, Đông Phương gia liền chỉ còn lại ba tổ tôn này.

Câu cửa miệng nói nhân sinh có tứ đại bi thương, khi còn bé mất mẹ, không có lương sư, trung niên mất vợ, tuổi già mất con. Còn Đông Phương tiên sinh đã chiếm ba trong bốn rồi, cũng may là còn có lương sư, bấy giờ mới học có sở thành đi lên con đường làm quan. Sau khi bận rộn trọn đời, lúc này mới coi chừng hai tôn tử, ông ta chỉ muốn Đông Phương Sóc có thể thành gia lập nghiệp, khai chi tán diệp vì Đông Phương gia, làm huyết mạch có thể tiếp tục kéo dài.

Đây là một tâm bệnh của lão nhân gia, nương vào việc mở tiệc chiêu đãi Lâm Nhất không khỏi lại nhắc tới chuyện này, khiến Đông Phương Sóc trên bàn rượu nắm chặt chén rượu cúi thấp đầu, nghẹn họng.

- Aiz! Lão phu vốn muốn trở về quê cũ an hưởng tuổi già, nhưng tôn nhi của ta lại si mê tiên đạo mà không biết hối cải. Cứ tiếp tục như vậy, Đông Phương gia ta chẳng phải là sẽ tuyệt hậu sao? Ta làm sao còn mặt mũi đi gặp mặt liệt tổ liệt tông nữa?

Đông Phương tiên sinh vừa nói vừa thở hổn hển, vỗ bàn một cái, sợ đến mức Đông Phương Sóc chỉ đành dùng chén rượu che mặt, vươn chân chạm vào Lâm Nhất, ý bảo Lâm Nhất mở miệng khuyên can.

Lâm Nhất ra vẻ không biết, cầm bầu rượu lên rót đầy ly cho Đông Phương tiên sinh, lại nghe ông ấy tiếp tục cảm khái:

- Trên đời này đâu có tiên nhân gì? Chẳng lẽ biết chút thủ đoạn liền là tiên nhân sao? Nếu như vậy, Lâm tiểu hữu chẳng phải là tiên nhân sao?

- Tổ tiên của lão tiên sinh không phải là tiên nhân đó sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.